Chương 37: Rắc rối bất ngờ
Buổi sáng, khi ánh bình minh chưa ló dạng thì Linh Vũ đã mở mắt ra, trên người vẫn đang quấn chăn. Tuy lúc này trời đã vào xuân nhưng còn chưa hết tháng giêng, đối với nữ tử mà nói thì có chút lạnh lẽo.
Khi ngủ nàng chỉ mặc độc một bộ đồ lót, dùng tay lật chăn ra rồi vội đắp trở lại ngay, chỉ có cái đầu nhỏ nhắn thò ra ngoài. Bộ dáng trông rất ngây ngô động lòng người.
Nàng nằm thêm một lúc mới lưu luyến rời giường đi chuẩn bị nước nóng và khăn mặt, đoạn nhẹ nhàng lau khắp cơ thể, sau đó lại thay một bộ y phục bằng vải thô. Lúc này khuôn mặt của thiếu nữ đã trở lại vẻ tươi tắn hoạt bát vốn có, giắt theo một cái giỏ trúc đi ra ngoài cửa.
Bước chân của nàng vừa ra đến cổng đã nghe thấy tiếng hô từ nhà bên cạnh:
“Tiểu Linh, dậy rồi đấy à”
Nàng gật đầu cười đáp:
“Dậy rồi dậy rồi. Vương thẩm buổi sáng tốt lành nha”
Đại Thẩm cách vách vội bước sang, ha hả nói:
“Ai ai, Lúc nãy mẹ cháu khi ra rẫy có nhờ thẩm chuyển lời, bảo chừng nào cháu ngủ dậy thì nhớ nhắc cháu đi thu lanh về dệt quần áo”
“Cháu biết rồi. Cám ơn Vương thẩm”
Nàng cười tươi rói, đang định bước đi thì Vương thẩm đã sáp lại gần, nhìn trước ngó sau, bộ dáng thần bí hỏi:
“Cái cậu thanh niên lần trước đi vào nhà cháu ấy, nghe đồn là thần tiên giáng thế phải không?”
“Sao thẩm lại hỏi vậy?”
Nàng ngạc nhiên đáp.
“Mọi người trong thôn đều đang đồn ầm lên rồi. Nghe bảo bệnh tình lần trước của cháu cũng là nhờ tiên đan cứu chữa. Mẹ cháu còn nói đến cả sơn thần lão gia cũng phải lễ nhượng ngài ấy ba phần.”
Linh Vũ nhất thời chẳng biết nên trả lời thế nào cho phải. Nếu theo suy nghĩ bình thường của mọi người về thần tiên thì Khương Thiên đích thực là tiên không sai.
Vương thẩm thấy nàng ấp úng không nói, càng tin lời đồn là thật. Vui mừng quá độ:
“Tốt quá rồi, tốt quá rồi… Thần tiên giáng lâm phù hộ thôn dân chúng ta. Không được, thẩm phải tập hợp mọi người cùng dựng miếu thờ cung phụng ngài”
“Khoan đã…” Linh Vũ hớt ha hớt hải ngăn cản, nhưng nàng còn chưa kịp nói hết câu thì bóng dáng Vương thẩm đã chạy mất dạng.
…
Ở phía bên này Khương Thiên vẫn đang miệt mài luyện vẽ phù lục, đâu hề hay biết chuyện mình sắp được thôn dân dựng miếu. Nếu để ý sẽ thấy dưới chân hắn phủ đầy những tờ giấy vàng đã bị vón cục.
Lại qua một lúc nữa, hắn vò nát tờ giấy đang cầm trên tay vứt xuống đất. Bàn tay vô thức với sang bên cạnh thì chạm vào khoảng không. Ngước sang nhìn mới phát hiện sấp giấy vàng còn xót lại đã bị dùng hết.
“Hình thành phù văn quá khó khăn. Trong tình huống không có người chỉ dạy lại còn phải tự mày mò, muốn lĩnh ngộ được ảo diệu trong đó tuyệt không phải chuyện ngày một ngày hai.”
Hắn chậc lưỡi tự an ủi mình một câu, dặn dò đám người giấy bên cạnh trông giữ động phủ rồi hướng lên trời phi hành. Lần trước đi cùng Linh Vũ vào thành vốn định mua thêm giấy vàng nhưng trùng hợp thế nào lại ngay dịp lễ hội lớn nhất trong năm, các hàng quán buôn bán đều đóng cửa, đương nhiên là khiến hắn ra về tay trắng. Lúc này đành phải phí công đi thêm một lần nữa.
Sau vài phút đồng hồ hắn đã đến trước cổng thành, trực tiếp sử dụng Chướng Nhãn thuật che giấu khí tức đi vào. Mục đích chuyến đi này chỉ là để mua nguyên liệu nên hắn cũng không muốn quá mức kinh động tới Thành Hoàng.
Sau vài lần rẽ trái ngoặt phải cũng đã đến cửa hàng hôm trước. Chưởng quầy vừa thấy hắn tiến vào thì lập tức vui mừng chạy ra tiếp đón:
“Hôm đó công tử bỏ đi thật nhanh, lão hủ còn chưa kịp nói lời cảm ơn đấy”
“Chuyện trong bổn phận thôi. Cháu gái lão thế nào rồi?”
Khương Thiên mỉm cười phất tay.
“Rất tốt, bồi bổ vài ngày là đã có thể trở lại sinh hoạt như bình thường. Tất cả đều nhờ thuật pháp của công tử, ngài ngồi xuống đây đợi một chút, lão hủ lập tức gọi nó đến hành lễ tạ ơn”
Chưởng quầy vội chắp tay đáp, trong mắt hiện rõ vẻ sùng bái.
“Ơn nghĩa gì thì đừng nhắc tới nữa. Ta có việc gấp phải đi rồi, lần này đến là muốn mua thêm vài sấp giấy vàng, à, còn có cả mực đỏ nữa”
“Vâng vâng, lão hủ chuẩn bị ngay…”
Trên đường lớn trong thành, Khương Thiên đang đi theo dòng người, bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ. Lúc nãy mặc kệ hắn rút tiền ra trả nhưng lão chưởng quầy nhất quyết không nhận, còn mạnh miệng tuyên bố từ nay về sau tất cả hóa đơn của hắn ở cửa hàng đều được miễn phí.
Khi đi ngang qua tòa tửu lâu lần trước, bước chân của hắn thoáng dừng lại. Sau đó lại rẽ vào.
“Công tử mau vào đây, tiểu nhân dẫn ngài lên chỗ ngồi”
Điếm tiểu nhị sau khi nhìn thấy hắn cũng không giấu được vẻ hưng phấn, nhiệt tình hướng dẫn lên tầng trên. Dung mạo của vị công tử này gã chắc chắn nhớ mãi không quên, dù sao từ trước đến nay chưa ai boa tiền bằng bạc thỏi như vậy.
Vị trí của hắn vẫn là ở bên cạnh cửa sổ. Ưu điểm thì không cần nghĩ cũng biết, có thể vừa nhấm nháp thức ăn vừa nhìn xuống phong cảnh bên dưới. Chủ nhân nơi này còn cố ý khiến nó đặc biệt hơn bằng cách chỉ kê duy nhất một bộ bàn ghế chất liệu làm bằng gỗ lim. Nhưng đúng vào lúc hắn vừa đặt mông ngồi xuống thì một âm thanh hữu lực vang vọng từ dưới lầu:
“Tiểu nhị, tên c·hết bằm tiểu nhị đâu rồi?”
vẻ mặt của điếm tiểu nhị lập tức như cứt ngâm, vội vàng chạy xuống khom người:
“Tiểu nhân ở đây, bái kiến Vương thiếu gia. Vương thiếu gia rồng đến nhà tôm đúng là vinh hạnh của bổn điếm”
“Bớt nói nhảm, mau mau quét dọn bàn ghế sạch sẽ, dọn ra chỗ ngồi tốt nhất, mang những món ăn ngon nhất ra đây. Nếu hôm nay Thiến Nhu có chỗ không hài lòng, hừ, bổn thiếu gia sẽ đích thân lấy cái đầu trên cổ ngươi xuống”
“Dạ dạ, tiểu nhân lập tức đi chuẩn bị”
Ngay sau đó liền xuất hiện bóng dáng của hai nam hai nữ bước lên bậc thang. Hai tên nam tử đều ăn mặc rất xa hoa, cổ đeo khăn choàng, đầu đội mũ lông, khác biệt là tên đi phía trước mặc trường bào màu xanh, gương mặt trắng nõn, ánh mắt hẹp dài mang lại cảm giác rất âm hiểm. Tên còn lại một thân bạch y, tướng mạo đường, vẻ mặt kiêu ngạo.
Hai nữ nhân đi phía sau cũng ăn mặc theo kiểu tiểu thư con nhà khuê các, một người váy trắng một người váy đỏ. Váy đỏ thoạt nhìn chỉ mới mười bảy mười tám, thân hình cao gầy, dung mạo cũng có thể xưng là tú lệ song vẫn còn toát lên vẻ non nớt. Váy trắng trông niên kỉ cũng không quá hai mươi, eo nhỏ thon gọn, lông mày lá liễu, khuôn mặt tựa như hoa đào tháng ba, thần sắc đoan trang thong dong.
Đám người vừa bước lên lầu liền hướng ánh mắt về phía hắn. Trong tửu lầu này chỗ ngồi rất nhiều nhưng có thể xưng là “chỗ ngồi tốt nhất” thì chỉ có vị trí cạnh cửa sổ kia, bình thường đều để trống cho khách quý. Tên nam tử âm hiểm vẻ mặt liền trở nên khó coi, đang định quát lớn thì tiểu nhị đã chạy lên trước cười làm lành:
“Vị công tử này, chẳng hay ngài có thể nhường lại chỗ ngồi cho Vương thiếu gia con trai thành chủ đại nhân không? Bổn điếm thành thật xin lỗi, để đền bù thức uống ngài gọi hôm nay đều không tính phí”
Trong ánh mắt của tiểu nhị có chút hổ thẹn cùng bất đắc dĩ. Cái tên Vương thiếu gia này ỷ cha hắn là thành chủ nên làm việc rất bá đạo, ra tay hung ác ai nghe danh cũng phải sợ hãi. Ở trong tòa thành này cha con bọn hắn chính là trời. Tiểu nhị khi nói chuyện còn chú ý nhấn mạnh mấy chữ “con trai thành chủ đại nhân” rõ ràng là sợ Khương Thiên bốc đồng một hai phải tranh với đối phương.
“Ồ, không sao”
Khương Thiên mỉm cười đứng lên nhường chỗ. Hắn còn không đến mức vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà xảy ra xích mích với phàm nhân, làm mất thể diện người tu tiên.
“Đa tạ công tử khoan dung”
Tiểu nhị trong lòng thở phào. Tên thiếu gia họ Vương thấy đối phương hiểu chuyện như vậy cũng không thèm đếm xỉa đến nữa.
“Khoan đã”
Lúc này lại có tiếng nói vang lên, thiếu gia họ Vương quay sang phía sau nghi hoặc hỏi:
“Tiểu Uyển, muội nói gì vậy, khoan đã cái gì?”
Thiếu nữ váy đỏ bước lên trước, cố làm ra vẻ thùy mị:
“Chỗ ngồi vốn là do vị công tử này đến trước đoạt trước, chúng ta đến sau lại muốn đuổi người ta đi, làm sao lại có cái lễ ấy? “
Vừa nói nàng ta vừa dùng đôi mắt như phát sáng nhìn chăm chăm Khương Thiên.