Chương 36: Hưng sư vấn tội
Nhận ra thiếu nữ bên cạnh đang dùng ánh mắt kì lạ quan sát mình, Khương Thiên khẽ rùng mình một cái. Dĩ vãng hắn cũng đã từng trải qua cảm giác này khi đi ngang qua các đồng môn sư muội trong môn phái, chỉ khác là ánh mắt của những người kia còn mang theo một phần như lang như hổ.
Ngô lão lắc đầu, đưa tay dây dây mi tâm, vẻ mặt nhăn nhó:
“Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, người lớn sao có thể hùa theo làm bậy. Đợi mấy hôm nữa ta phải đích thân vác cái thân già này sang giáo huấn tên thô bỉ ấy một trận.”
“Thôi được thôi được, lúc đó đích thân con sẽ dìu người cùng đi hưng sư vấn tội” Linh Vũ cười hì hì nói, nàng biết cha mình chắc chắn sẽ vui vẻ ngồi nghe thuyết giáo.
“Vậy cũng không ổn. thân làm con cái sao có thể phản bác phụ mẫu” Ngô lão hắng giọng . Tuy nhiên thần sắc lão lại không có vẻ gì là tức giận, hiển nhiên chỉ là cố ý nói cười mà thôi.
Buổi tối rất nhanh đã được xử lý xong xuôi. Linh Vũ nhanh nhảu dọn dẹp chén bát vào bếp, để lại hai người đàn ông ngồi trên bàn nhấp từng ngụm trà tiếp tục bàn luận về học thuật. Có lẽ lão nhân này rất lâu rồi mới tìm được một người học vấn uyên thâm, trong lòng có ý muốn thỉnh giáo thêm cũng không biết chừng.
Càng trò chuyện, Ngô lão càng cảm thấy người ngồi trước mặt thâm bất khả trắc. Đặc biệt là về phương diện Kinh dịch, những lý luận của hắn chưa từng xuất hiện trong bất kì sách vở nào khiến lão phải há hốc mồm. Tuy ù ù cạc cạc chỗ hiểu chỗ không nhưng cũng âm thầm tập trung ghi nhớ để lúc rảnh rỗi mang ra ngẫm lại.
Đợi tới lúc một già một trẻ nói chuyện tận hứng thì màn đêm đã bao phủ hoàn toàn cảnh vật bên ngoài. Khương Thiên quay đầu nhìn sang, thấy thiếu nữ đang ngồi ở góc bàn, bộ dáng lim dim như muốn ngủ. Cảm thấy nãy giờ mình chú tâm trò chuyện để nàng sang một bên thật có lỗi, liền chắp tay cười mỉm:
“Trời cũng không còn sớm nữa. Bọn cháu xin cáo từ”
Ngô lão lộ vẻ tiếc nuối. Thật ra lão muốn giữ Khương Thiên lại cùng trò chuyện qua đêm, nhưng làm người đọc sách lão cũng cảm thấy hành vi như vậy rất đường đột, huống chi còn có một vị thiếu nữ ở đây. Đành lưu luyến nói:
“Buổi trò chuyện này khiến lão phu như được mở rộng tầm mắt. Góc nhìn của công tử hết sức độc đáo, có lẽ còn vượt qua những vị danh sĩ nổi tiếng ta từng bái phỏng lúc trẻ. Thật là hậu sinh khả úy, nếu có rảnh ngày khác xin cùng tiếp tục đàm đạo”
“Ngô gia gia đừng nói như vậy. Thật ra ta đối với thường thức thế tục cũng còn nhiều thiếu sót, nhờ nói chuyện với ngài nên đã rút ra được nhiều điều. Chắc chắn có dịp sẽ lại sang bái phỏng”
“Ta cũng cùng đi đát”
Linh Vũ đang mơ ngủ bỗng sực tỉnh, vội nói chêm vào. Hai nam nhân sửng sốt nhìn nàng rồi lại cùng cười to, bầu không khí vô cùng hài hòa vui vẻ.
…
Dù Linh Vũ một mực phản đối nhưng Ngô lão vẫn khăng khăng tiễn hai người ra đến tận cổng Miêu Thôn. Lão chắp hay tay sau lưng, lặng lẽ nhìn theo đôi nam nữ cho đến khi bóng dáng của họ bị đêm đen nuốt trọn mới hài lòng trở về nhà.
Khương Thiên cảm nhận được Ngô lão đã trở về liền thở ra một hơi, quay sang Linh Vũ cười áy náy:
“Xin lỗi, lại làm phiền cô nương đến tận đêm khuya như thế. Để ta đưa cô về nhà”
Nói đoạn hắn lại vươn tay ra đặt lên vai Linh Vũ, chớp mắt một cái cảnh sắc xung quanh thay đổi, hai người đã đứng ở trước nhà nàng.
Linh Vũ thoáng sửng sốt. Vốn tâm trạng nàng vẫn đang phơi phới, muốn nhân cơ hội cùng hắn tản bộ trò chuyện thêm mấy câu, nào ngờ còn chưa kịp mở miệng đã phải từ biệt. Lúc này chỉ cảm thấy thất vọng tràn trề, đâu thèm phản ứng tên ngu ngốc này, hừ mũi một tiếng liền đi thẳng vào nhà.
Đây là chuyện gì xảy ra? Khương Thiên kinh ngạc không thốt nên lời, đành tự nhủ chắc là nàng còn giận chuyện ban nãy mình và Ngô lão nói đến quên cả giờ giấc. Đoạn lắc đầu cười khổ, nhấc chân thong dong trở về động phủ.
Cảnh đêm tịch mịch chỉ có thể nghe được tiếng gió và tiếng lá cây xào xạc, ngẫu nhiên từ phương xa truyền tới âm thanh lảnh lót của một loài chim săn đêm nào đó. Thời tiết không còn lạnh như tháng trước, nhẩm tính từ lúc hắn bị buộc rời núi đến nay cũng đã ngót nửa năm. Trên đường đi hắn vẫn luôn cân nhắc về việc nên trú lại nơi này thêm bao lâu nữa.
Đang lúc nghiêm túc suy nghĩ, bỗng ánh mắt của hắn hơi lóe lên, hướng về phía một bụi cây gần đó quát to:
“Người nào?”
“Là tiểu thần, là tiểu thần đây”
Chỉ thấy từ trong bụi cây đi ra một thân ảnh tóc tai bạc trắng, lưng hơi khom về phía trước, không phải Chung Tử thì còn ai vào đây.
“Ủa, Chung sơn thần, sao ngươi lại núp vào trong xó xỉnh đó vậy?”
Khương Thiên kinh ngạc hỏi.
“Thói quen, thói quen mà thôi” Chung Tử mặt mo đỏ ửng, lúng túng cười bồi.
Khương Thiên cau mày, vốn còn định hỏi thêm gì nữa, nhưng chợt nghĩ đến nơi này là địa bàn của người ta, mình là khách lại còn quản cả chuyện chủ nhà ở đâu cũng không hay lắm. Nghĩ vậy liền nói sang chuyện khác:
“À đúng rồi, ta vốn còn định đi bái phỏng sơn thần lão nhân gia ngài đấy”
Nói đến ba chữ “lão nhân gia” trong thanh âm tràn đầy sự bỡn cợt.
Trên trán Chung Tử lấm tấm mồ hôi, lão sao lại không nghe ra đối phương đang có ý muốn hưng sư vấn tội mình. Lúc này vội cúi đầu chắp tay:
“Không biết tiểu lão nhi đã làm điều nào khiến tiên trưởng phật ý? Xin tiên trưởng cứ việc dạy bảo”
“Dạy bảo thì không cần. Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi rằng khi bản tọa làm việc ghét nhất là bị người khác bép xép”
Khương Thiên hừ lạnh một tiếng.
Chung Tử sắc mặt kịch biến, vốn mấy ngày nay đã thấp thỏm không yên, vừa nghe đã biết đối phương đề cập đến chuyện gì, lập tức quỳ xuống vái:
“Tuyệt không dám quên dặn dò của tiên trưởng”
Khương Thiên bản ý chỉ muốn dọa lão ta, thấy vậy hài lòng gật đầu:
“Ngươi nhớ vậy là được rồi. Lui xuống đi”
“Vâng!”
Lão đương nhiên không dám lưu lại thêm nữa, cúi đầu bái một cái liền biến mất.