Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Dặm Hồng Trần

Chương 35: Lại có lộc ăn




Chương 35: Lại có lộc ăn

“Gia gia ngài xấu lắm” Linh Vũ nũng nịu nói, khóe mắt hơi lướt qua vẻ xấu hổ. Không biết do vô tình hay cố ý mà nàng cũng quên đi việc phủ nhận, khẽ giới thiệu Khương Thiên với lão nhân: “Vị công tử này là người từ bên ngoài núi tiến vào.”

“Xin chào Ngô… gia gia.”

Khi nhắc đến hai chữ “gia gia” âm thanh của hắn có chút sững lại, trên mặt lộ nét cổ quái. Xét về tuổi tác, hắn ít nhiều đã sống hơn 200 năm, làm tổ tông của vị lão nhân trước mắt này cũng không tính quá phận.

“Vào nhà rồi nói chuyện”

Ngô lão có để ý tới nét mặt khác thường của hắn nhưng chỉ coi là chàng thanh niên này đang ngượng ngùng. Người trẻ tuổi lần đầu ra mắt trưởng bối của bạn gái ít nhiều đều như vậy, trái lại quá trầm ổn mới là chuyện lạ.

Lão nhân đặt gàu nước xuống đất, ánh mắt nhìn lên, chống quải trượng xoay người đi vào trong. Linh Vũ liền tiến tới dìu lão.

Bên ngoài trời vẫn đầy mây. Trong sảnh chính, sau khi đỡ lão nhân gia ngồi xuống ghế, Linh Vũ liền theo lệ cũ chạy đi pha một khay trà, nhanh nhẹn đặt chén trước từng người chủ khách. Tiếp đó lại nhu thuận ngồi xuống bên cạnh Khương Thiên.

“Nuôi con gái chính là có ngày sẽ tung bay…”

Ngô lão khẽ thở dài, lúc này mới định thần quan sát kĩ người thiếu niên đang ngồi đối diện. Anh tuấn tiêu sái, khí độ bất phàm, chỉ cần hai mắt lão chưa mù thì cũng nhìn ra hắn có thân phận không tầm thường.

“Ngươi là người đến từ thành Bá Lăng sao?”



Suy đoán này không phải vô căn cứ. Trong trí nhớ mơ hồ của lão, phạm vi xung quanh chỉ có tòa thành Bá Lăng là gần thôn trang này nhất. Mà lão vốn cũng không phải người nơi đây, do thời trẻ trong một lần vô tình bị lưu lạc đến, cuối cùng mới bất đắc dĩ phải chọn gửi thân xác tại nơi núi rừng xa lạ này.

Thế nhưng càng gắn bó lâu lão lại càng yêu thích mảnh địa vực này hơn. Theo lão nhận xét, hoàn cảnh nơi đây rất phù hợp với tính cách thanh đạm không thích tranh đấu của người đọc sách.

“Không phải.”

Khương Thiên mỉm cười lắc đầu. Vùa dứt lời, hắn cảm thấy trả lời cộc lốc như vậy có vẻ hơi vô lễ, vội nói thêm vào:

“Ta đến từ Vô Thủy… Thành”

“Thành Vô Thủy? Chưa nghe qua bao giờ” Ngô lão chậc chậc lấy làm kì, thế giới này tuy rộng lớn nhưng sức người có hạn, trừ một vài thương đội đi làm sinh ý thì giữa các thành trì rất ít khi có người qua lại. Càng huống chi là nơi thâm sơn cùng cốc địa hình hiểm trở, một vài đoạn đường đến ngựa cũng không qua nổi như ở đây.

“Nhìn bộ dáng của ngươi hẳn là người học Nho?”

“Cũng không phải. Trong lúc rảnh rỗi từng xem qua Luận Ngữ, Tả Truyện, Trung Dung… nhưng không thể tính là người đọc sách…”

“Học võ rất tốt. Học võ có thể bảo vệ được người thân yêu”

Nghe hắn phủ nhận thân phận nho sinh, Ngô lão liền mặc định xếp hắn vào dạng con cháu của các thế gia võ thuật. Thật ra thế đạo bây giờ chính là như vậy, luyện võ cần rất nhiều tài nguyên, chỉ riêng sức ăn đã gấp ba, bốn lần người thường. Gia đình bình thường tất nhiên kham không nổi.



“Đọc mấy cuốn sách này cũng không tính là thứ gì, vô dụng không có đất dùng. Nhớ tới năm đó gia sư cũng không thích Trung Dung, ha ha…”

Nói đến đây khóe mắt lão nhân đã ửng đỏ. Bóng lưng thẳng tắp lúc này thoạt nhìn có vẻ hơi còng xuống.

Hết thảy phát sinh trong tiểu viện lúc này liền giống như một cô sơn nữ dẫn theo chú rể mới về nhà. Trong phòng khách một người hỏi, một người đáp, loanh quanh chỉ có những câu hội thoại mộc mạc giản dị. Linh Vũ ngồi một bên im lặng lắng nghe, chén trà của ai sắp vơi thì nàng lại châm thêm nước vào.

Hai người nam nhân sau khi hàn thuyên một hồi liền trở thành Khương Thiên nói, lão chăm chú lắng nghe. Với ngộ tính của hắn, tuy chỉ mới nhìn qua vài lần sách vở Nho gia nhưng cũng có thể đưa ra những kiến giải rất độc đáo, người đọc sách bình thường như Ngô lão không thể nào sánh được.

Trong lòng lão âm thầm kinh hãi. Lai lịch của người này rốt cuộc lớn đến mức nào? Tài học kinh thế bậc này mà lại tự nhận bản thân là người luyện võ, nếu vậy võ công của hắn còn có thể tuyệt diễm đến mức nào nữa?

Bất tri bấc giác thời gian đã đến giữa trưa. ánh nắng chói chang đồng loạt đáp xuống trước hiên nhà, thế nhưng do tiết trời khô lạnh của mùa Xuân nên người ngồi bên trong vẫn không hề cảm thấy oi bức.

“Đến giờ cơm trưa rồi. Hai người nghỉ ngơi dùng bữa đã”

Rốt cuộc Linh Vũ vẫn không nhịn được mà nói xen vào. Nàng sợ nếu không lên tiếng thì bọn họ sẽ tiếp tục đàm luận đến khi xẩm tối mất.

“Xem cái đầu óc lú lẩn này của ta này. Các ngươi ngồi đây đợi một lát, ta vào trong chuẩn bị thức ăn”

Lúc này Ngô lão mới đứng lên chống quải trượng vào trong bếp. Tuy nói như vậy nhưng trong ánh mắt lão vẫn còn hơi thòm thèm vì đang nói đến chỗ hay ho của Luận Ngữ lại bị cắt ngang.



“Để con giúp người” Linh Vũ vội vàng theo phía sau.

Khương Thiên ngồi trên ghế, đang lúc nghĩ tới những ảo diệu trong cuộc tranh luận ban nãy thì từ phòng bếp có tiếng thở dài của lão gia tử vọng ra:

“Sao vậy được nhỉ? Mấy lạng thịt heo hôm qua nhà tiểu Thanh mang gửi tặng vậy mà đã bắt đầu lên thiu rồi”

Ánh mắt hắn khẽ động, phất tay chộp từ trong túi trữ vật con cá trắm đen vừa bắt được khi nãy, xách đầu nó mang vào nói:

“Dùng tạm con cá này cũng được”

Vẻ mặt của Ngô lão gia tử có chút sửng sốt. Rõ ràng lúc hắn đến đây không hề mang theo vật dụng gì, vậy con cá này là lấy ở đâu ra?

Lão đang định mở miệng hỏi thì bỗng nhớ đến chiếc giỏ trúc tiểu nha đầu mang theo khi dìu mình vào nhà. Hai mắt lão bừng tỉnh, lập tức đinh ninh con cá này lúc đầu là được đặt trong đó, tự giễu một câu tuổi già đãng trí rồi không để ý đến nữa.

Lại qua vài tuần trà, món cá hấp thơm phức đã được chế biến xong xuôi, do đích thân Linh Vũ bày biện chỉnh tề ra bàn. Mùi hương ngào ngạt khiến Khương Thiên phải âm thầm nuốt nước bọt mấy lần.

Ba người vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả. Lúc này Ngô gia gia mới biết sự tình mấy ngày trước Linh Vũ bị bệnh nặng, cực kì kinh hãi:

“Có chuyện này thật sao? Cái tên hỗn trướng cha ngươi sao chẳng nói với ta tiếng nào?”

“Ngô gia gia đừng trách cha con. Chính con dặn cha không nói đấy” Linh Vũ buồn rầu nói.

Đêm đó nàng bỗng nhiên phát sốt, đến sáng hôm sau bệnh tình chuyển nặng đã nằm liệt giường. Cha tá hỏa vội chạy đi tìm thầy thuốc giỏi nhất ở ba thôn nhưng lão cũng lắc đầu bó tay. Chuyện nóng đầu trong vùng núi non này nói nặng có nặng, mà nói nhẹ cũng có nhẹ. Khi bị nhẹ thì không cần thuốc thang gì cũng tự khỏi, mà khi bị nặng cho dù có ăn nhân sâm trăm năm vẫn phải c·hết như thường.

Vốn tưởng rằng đã sắp phải rời xa cha mẹ, vào lúc nàng đã bước một chân vào quỷ môn quan thì lại xuất hiện thân ảnh nam nhân nắm lấy chân còn lại của nàng kéo ra ngoài. Nghĩ đến chuyện này, ánh mắt nàng chuyển biến ôn nhu, không tự chủ nhìn sang bên cạnh.