Chương 34: Ngô gia gia
Từ cảnh giới hậu kì cho đến đại viên mãn tuy chưa có sự thay đổi về chất, phép thuật và thần thông lĩnh ngộ vẫn nằm trong giới hạn, nhưng lượng chân khí tích tụ trong cơ thể cũng đã tăng gấp mấy lần.
Đối với loại niềm vui bất chợt này, Khương Thiên nhất trí là nên ăn mừng. Hắn tiện tay xuống sông bắt một con cá trắm to béo, định ngồi xuống nướng ăn nhưng lại cảm thấy như vậy không được hay cho lắm. Nhớ lại quá khứ mỗi lần bản thân đột phá cả tông môn đều vui như trẩy hội, sư phụ sắc mặt hồng hào mở yến tiệc ăn mừng ba ngày ba đêm, hắn bất giác có hơi chạnh lòng.
“Đúng rồi, ta có thể tìm Linh cô nương cùng ăn mừng. Dù sao lần này cũng có công lớn của nàng.”
Vừa nghĩ như vậy, Khương Thiên liền vui vẻ trở lại. Hắn nhanh chóng lay động thân thể, phút chốc đã đứng trước ngôi nhà tranh ở cuối thôn, cất giọng gọi với vào:
“Linh cô nương… Linh cô nương…”
Qua một khoảng thời gian vẫn không có âm thanh hồi đáp lại. Khương Thiên kì quái khẽ đảo thần thức một vòng, hóa ra trong nhà không có ai. Lại mở rộng phạm vi dò xét ra xung quanh, lúc này mới phát hiện thân ảnh của Linh Vũ đang vác trên người một chiếc giỏ trúc được che chắn cẩn thận, rảo bước trên sơn đạo về phía thôn trang gần đó.
Hắn hơi nhún chân, thân ảnh xuất hiện ngay trước mặt thiếu nữ, cười hì hì:
“Ồ, ta còn tưởng cô đang…”
“Ối…”
Bỗng dưng từ đâu chui ra một thân ảnh ngay trước mặt, cước bộ vốn đang rất nhanh của Linh Vũ tất nhiên không dừng lại kịp, chỉ nghe thấy nàng kêu lên một tiếng thảng thốt, giây tiếp theo đã đâm sầm vào lồng ngực của hắn.
“Xin lỗi… Cô nương không sao chứ?”
Khương Thiên lắp bắp kinh hãi, vội lùi người lại tránh tiếp xúc thân thể với nàng.
Tiểu cô nương lúc này cũng đã hoàn hồn lại. Hai má nàng đỏ bừng, chỉ cảm thấy trái tim đập bình bịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng rồi lại như chợt nhớ đến chuyện gì đó, ánh mắt u oán nhìn chăm chăm hắn:
“Mấy hôm nay công tử đã đi đâu vậy?”
“Nào có đi đâu, do lần trước đạt được cảm ngộ nên trốn trong sơn động tu hành thôi.”
Hắn lắc đầu vui vẻ đáp. Vừa dứt lời, trong tay áo Khương Thiên xuất hiện một luồng khí cơ lay động, Linh Vũ chỉ cảm thấy sau lưng nhẹ bẫng, hóa ra chiếc túi trúc đã được khí cơ hỗ trợ nâng lên.
“Đa tạ công tử” Linh Vũ ngượng ngùng nói.
Lấy giao tình của hai người trong thời gian qua, tiện tay làm giúp mấy thứ này đã là chuyện không thể bình thường hơn. Ánh mắt của hắn dời về phía chiếc túi trúc, mỉm cười hỏi:
“Cô nương lên núi thu thập những thứ cỏ cây này để làm gì vậy?”
“Trong giỏ chứa Kim Nữu Thảo, Bạch Bối Căn và Tê Hỏa Hoa, đều là các loại dược thảo khá khó tìm. Tiểu nữ định mang những thứ này làm tiền học phí cho Ngô gia gia.”
“Ngô gia gia?”
“Ngô gia gia là vị tiên sinh dạy học duy nhất trong ba thôn trang ở đây. Lão nhân gia ngài trí tuệ uyên bác, tính tình lại còn hiền lành nữa. Tiểu nữ ngày thường đi theo gia gia học được rất nhiều thứ”
Khi nhắc đến vị lão nhân này, trong mắt Linh Vũ không che giấu sự sùng bái và kính trọng.
Trong vùng rừng núi này lại còn có cả người đọc sách sao? Nghĩ cũng phải, với tư lịch và xuất thân của tiểu cô nương Linh Vũ, một vài kiến thức không thể nào là do nàng tự đúc kết ra được. Hẳn là nhờ vị tiên sinh kia dạy bảo.
Nghĩ đến đây, Khương Thiên cũng dâng lên một cổ hứng thú nồng đậm với vị “Ngô gia gia” này. Hắn vội vàng đề nghị:
“Đã như vậy thì chúng ta hãy cùng đi bái phỏng vị tiên sinh này. Nói thật, từ trước đến giờ ta chưa từng gặp qua người đọc sách”
“Tốt quá” Linh Vũ vui vẻ đồng ý. Đối với nàng, Ngô gia gia giống như một vị trưởng bối hòa ái hơn là thầy dạy học. Thuở nhỏ do ông bà mất sớm, cha mẹ mỗi lần bận việc đều mang nàng đến gửi trong nhà Ngô gia gia. Nhờ vậy nàng được nghe Ngô gia gia kể nhiều câu chuyện về thế giới bên ngoài, chính vì vậy trong nội tâm thiếu nữ mới khao khát một ngày nào đó rời khỏi nơi rừng núi hiểm trở này.
Lúc này dẫn theo Khương Thiên đi gặp trưởng bối, nàng có ảo giác giống như đang dẫn tình lang về ra mắt gia đình. Tất nhiên đây chỉ là ảo tưởng của riêng nàng, sẽ không nói cho ai biết.
…
Mặc dù trời đã vào Xuân, ánh mặt trời bắt đầu chiếu từng tia sáng lẻ loi xuống mặt đất nhưng bầu không khí vẫn còn hơi se lạnh. Bên đường hoa dại nở rộ lác đác, thoạt nhìn mang một vẻ cô tịch khó nói nên lòi.
Căn nhà của Ngô gia gia nằm giữa Miêu thôn, chếch sang bên trái so với Lang thôn nhưng cũng không cách quá xa. Hai người vừa đi vừa trò chuyện rất nhanh đã đến nơi.
Trước nhà có bóng dáng một lão nhân chống quải trượng đang cặm cụi tưới nước cho từng luống hoa, trong miệng khẽ làu bàu gì đó. Linh Vũ vội chạy nhanh lại, hô to:
“Ngô gia gia, sao người lại ra đây làm gì. Để đó con giúp cho”
Lão nhân không cần ngẩng đầu lên cũng nhận ra thanh âm quen thuộc này, xẵng giọng đáp luôn:
“Thôi đừng. Để tiểu nha đầu ngươi đụng tay vào có khi sang năm ta lại phải thay một luống hoa khác.”
Tiếp theo lại nói với vẻ hơi trách cứ:
“Làm gì mà gần nửa tháng nay không ghé qua, hết hứng thú với thánh hiền rồi à? Cũng phải, đám thiếu nam thiếu nữ kia bằng tuổi ngươi đã định xong chung thân, một lòng học cách nội trợ, còn hơi sức đâu mà quan tâm đến sách vở nữa”
Đợi một lúc vẫn không nghe thấy tiếng Linh Vũ trả lời, lão nghi hoặc ngước lên nhìn, tiếp theo lại cảm thấy cực kì chấn kinh: Phía trước có hai người một nam một nữ, nữ chính là Linh tiểu nha đầu, lúc này mặt mũi đỏ bừng, thẹn thùng cúi đầu. Mà nam thì anh tuấn bất phàm, đang mỉm cười dùng ánh mắt săm soi như muốn đánh giá lão.
“Ta ngất, chẳng lẽ lão đầu tử ta nói bừa mà cũng trúng sao?”