Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Dặm Hồng Trần

Chương 33: Trở Về




Chương 33: Trở Về

“Hả… à.. ừ…”

Bất chợt bị mang ra khỏi mộng tưởng, Linh Vũ giật mình đánh thót một cái. Nàng lúng túng đáp lại vài câu không rõ ngữ nghĩa, vết hồng nhuận trên má càng thêm sẫm màu hơn.

Bầu không khí nhất thời có chút lúng túng. Khương Thiên kì quái đánh giá trên dưới nàng, đang định hỏi thăm thì tiểu cô nương đã vội vàng c·ướp lời:

“Nãy đến giờ chúng ta cũng đã tham gia đủ các loại náo nhiệt rồi. Tiểu nữ ước chừng thời gian đã quá canh hai, cần phải mau chóng trở về thôi.”

“Hả?”

Nét cổ quái trên gương mặt của hắn và hai lão giả đã không thể che giấu. Vừa rồi chính nàng là người muốn ở lại chơi thêm, bây giờ lại lấy lý do chuẩn bị sang ngày mới để trở về. Dùng móng chân để nghĩ cũng thấy có điều kì lạ.

Bất quá Khương Thiên cũng không cân nhắc nhiều, lập tức gật đầu đồng ý. Nói thật hôm nay hắn chơi vẫn chưa tận hứng, nhưng thời gian là thứ tu sĩ không thiếu nhất, cùng lắm thì sang năm lại ghé thăm là được.

“Đã vậy chúng ta xin cáo từ trước. Lần sau sẽ lại đến làm phiền hai vị.”



Hắn chào tạm biệt hai vị lão giả rồi lại mang theo Linh Vũ đường cũ trở về Thập Vạn Đại Sơn. Trong suốt đoạn đường nàng một mực giữ im lặng, khi đã về đến trước cửa nhà cũng nhắm chặt hai mắt, không nói năng gì. Khương Thiên chỉ coi là nàng đang buồn ngủ, khẽ gọi một tiếng:

“Đến nơi rồi”

Tiểu cô nương lúc này mới mở cặp mắt hoa đào ra quan sát xung quanh. Sau khi đã định thần lại ngượng ngùng thoát ly khỏi bàn tay của hắn, hơi cúi đầu, khóe mắt vẫn còn vương lại sự hưng phấn chưa tan.

Thời gian ước chừng qua vài phân, nét mặt của nàng trở nên hồng nhuận lại như bình thường. Nhẹ nhàng khom người thi lễ:

“Nhờ ơn công tử mà hôm nay ta đã thực hiện được nguyện ước lớn nhất cuộc đời mình.”

Khương Thiên vội phất tay ra hiệu cho nàng đứng thẳng người lại, cảm thấy hơi buồn cười, nghĩa chính ngôn từ nói:

“Việc cỏn con sao có thể gọi là ơn đức. Huống hồ ta cũng phải cảm ơn cô nương đấy.”

“Cảm ơn tiểu nữ ư…?”



Linh Vũ nhìn hắn với ánh mắt hiếu kì, cặp mắt vốn đã to tròn trông có vẻ còn to tròn hơn mọi ngày.

“Đúng vậy. Không nói tới việc mấy ngày trước nhờ trò chuyện với cô nương mà ta thu được cảm ngộ đối với sự vận hành của thiên địa, chỉ riêng lúc nãy, kì thật cô nương đã giúp ta rất vui vẻ. Đối với người tu hành, nhiều khi niềm vui chẳng đáng giá bao nhiêu, nhưng có lúc lại giá trị hơn hàng đống pháp bảo”

Khương Thiên cười khà khà nói. Hắn cảm thấy giải thích như vậy cũng không sai. Cuộc đời tu đạo dài đằng đẵng, có mấy khi thực sự cảm thấy phấn khích, hứng thú với một điều gì đó.

Linh Vũ lúc này mắt chữ A mồm chữ O, trong đầu nàng đang suy nghĩ xem hắn thật sự nghĩ như vậy hay chỉ nói dối để không cần nhận phần ân tình này. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cảm thấy trong lời nói của hắn thật có vài phần đạo lý, nàng nhu thuận gật đầu, trên mặt thoáng qua vẻ lém lỉnh:

“Vậy chúng ta có thể xem là một đôi “quan hệ lợi ích” rồi.”

“Quan hệ lợi ích sao? Nói rất hay. Đúng là như vậy.”

Khương Thiên vui vẻ phụ họa. Tiểu cô nương này dùng từ thật là độc đáo. Vậy mà lại có thể tóm tắt hầu hết mục đích kết giao của thế nhân trong vỏn vẹn vài chữ.

Hai người lại hàn thuyên thêm vài câu nữa, lúc này Khương Thiên mới cáo từ rời đi trong ánh mắt luyến tiếc của đối phương.



Hắn trực tiếp thuấn di trở về động phủ, đặt mông ngồi xuống trên ghế, đoạn tự pha cho mình một ấm trà. Sau khi hài lòng nhấp một ngụm tiên trà, lại cẩn thận hồi tưởng những gì trải qua trong hôm nay, mới tự cảm khái nhân sinh đúng là muôn màu muôn vẻ.

“Nghĩ như vậy, lần này sư phụ sắp đặt để mình xuống núi cũng chưa chắc đã là chuyện xấu”. Trong nội tâm hắn thậm chí còn cân nhắc qua việc rời khỏi dãy núi này, tiếp tục lên đường vân du tứ hải. Như vậy có thể trải qua càng nhiều điều đặc sắc hơn nữa.

Đang lúc suy nghĩ miên man, hắn chợt cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng đến cùng không đúng ở chỗ nào lại nhất thời chưa nghĩ ra được.

Khương Thiên vội vàng lắc đầu ý đồ thanh trừng tạp niệm, đoạn lại nhập thần tiến vào trạng thái đả tọa. Hôm nay hắn cũng thu hoạch được không ít cảm ngộ, nhất thời nóng lòng muốn thử vận may đột phá bình cảnh.

......

Lần đả tọa này kéo dài trọn vẹn hai ngày. Khi xuất hiện động tĩnh đã là buổi sáng của ngày thứ ba.

Hắn đang ngồi xếp bằng trên giường bỗng mở to hai mắt, đứng thẳng người dậy, hơi vươn vai. Trong phút chốc đã xuất hiện ở trên bầu trời cách mặt đất hơn trăm trượng. Trong phạm vi mấy ngàn dặm lấy hắn làm trung tâm đều bị bao trùm bởi một tầng linh thức mờ nhạt.

“Rắc…”

Lúc này từ lớp màng linh thức nửa thực nửa ảo kia vang ra tiếng vỡ giòn tan giống như thủy tinh, sau đó bằng tốc độ mắt thường có thể thấy cấp tốc sụp đổ. Khương Thiên sảng khoái hét to một tiếng, cảm giác cơ thể như được tẩy kinh phạt tủy, tiến lên một tầng thứ mới.

“Cuối cùng tu vi đã đột phá đến bước cuối cùng của Hợp Thể Kì…”

Hắn khẽ thở dài, không nghĩ tới mới qua vài ngày đã phá vỡ được bình cảnh vây khốn bản thân suốt mấy năm.