Chương 32: Chơi Hội (2)
“Chỉ là suy đoán thôi. Về việc có đúng với đáp án hay không, còn cần vị huynh đệ này giúp ta nghiệm chứng một phen nữa”
Khương Thiên cười mỉm, cũng chưa có đưa ra câu trả lời chắc chắn nào.
“Ồ, nếu công tử không ngại thì có thể thử một chút xem”
Người giữ sạp cũng không tỏ vẻ quá mong đợi, chỉ là tùy tiện đáp một câu. Theo hắn thấy, từng có bao nhiêu bậc tài tử được xưng tụng là thất khiếu linh lung cũng phải ôm hận trước câu đố này. Vị công tử trước mắt tuy nhìn qua khí độ bất phàm, nhưng xem dáng vẻ cũng không phải người đọc sách. Tự nhiên khó có thể đoán ra cái gì.
Tám, chín phần mười là muốn thể hiện một phen thôi. Cũng không nghĩ tới sẽ tự làm xấu mặt mình.
“Nếu ta đoán không lầm thì hẳn là chữ Nhập (入)”
Khương Thiên hơi nghiêng người về phía trước, đáp.
Những người phía sau nhất thời không hiểu lý do, biểu lộ hơi ngưng trệ. Không lâu sau Mạnh Hạo phản ứng đầu tiên, vui mừng thốt lên:
“Đúng, đúng rồi. Chữ Nhập (入) khi soi qua gương chính là chữ Nhân (人). Câu đố này muốn hỏi chúng ta ảnh phản chiếu của chữ Nhân”
“Hóa ra là vậy. ‘Kính Trung Nhân’ Nhân ở đây không chỉ người mà là chỉ chính bản thân chữ Nhân. Diệu, thật là diệu."
Thành Hoàng lúc này cũng chợt hiểu ra, nguyên lai câu đố này lại mang tầng lớp ý nghĩa như thế. Đem câu trả lời nói ra thì cực kì đơn giản, cũng không cần bao nhiêu học vấn, thậm chí mọi người đều nghĩ rằng mình suýt nữa đã đoán trúng. Nhưng sự tình khó nhất ở đây lại chính là lối mòn tư duy, việc rất nhiều bậc đại tài cũng không thể qua được khảo nghiệm này chính là minh chứng rõ ràng nhất.
“Thật sự là ‘đốt lửa tìm đỏ mắt không thấy, trong lúc vô tình lại bắt gặp’ xin mạn phép hỏi cao danh quý tánh của vị công tử này, chắc chắn ngày mai tên tuổi của công tử sẽ vang danh khắp thành Bá Lăng.”
Người giữ sạp thoáng sửng sốt, sau đó lại lộ vẻ mừng như điên, vội chắp tay nói.
“Không cần phải để lại tên tuổi gì đâu. Ta vốn chỉ là thuận tiện đoán một chút thôi.”
Khương Thiên bất đắc dĩ cười đáp. Việc dương danh trong chốn thế tục hắn không quá hứng thú, cũng khinh thường dùng tên giả để lấp liếm. Chi bằng cứ thẳng thắn mà nói với đối phương.
“Đáng tiếc…”
Đối với câu trả lời của hắn, người giữ sạp lộ vẻ thập phần tiếc nuối. Y cố van nài thêm vài lần nữa, thấy vị công tử ca này thật sự không muốn tiết lộ danh tính chứ chẳng phải làm bộ làm tịch. Lúc này mới thở dài, cất câu đối qua một bên.
Khi đoàn người đã rời sạp ra ngoài, lão Thành Hoàng bắt đầu nịnh nọt:
“Tiền bối tài trí hơn người. Văn có thể trị quốc, võ có thể bình thiên hạ. Lão nhi ngưỡng mộ ngài như nước sông cuồn cuộn, liên miên bất tuyệt, cũng giống như Hoàng hà tràn bờ không thể ngăn lại…”
Khóe miệng Khương Thiên hơi giật giật, bất giác nhớ tới hai tên thủ vệ canh thành khi nãy. Chẳng lẽ ai trong tòa thành này cũng đều luyện thành một thân công phu vỗ mông ngựa không tầm thường sao?
Hắn đáp lại qua loa vài câu. Chợt để ý đến Linh Vũ nãy giờ không có mở miệng nói gì, trong lòng cảm thấy hơi lạ, khẽ nghiêng đầu quan sát nàng.
Chỉ thấy cặp má của thiếu nữ hơi hồng nhuận, đôi mắt anh đào lập lòe như đang suy tư điều gì đó.
“Linh cô nương?...”