Chương 2: Chiếm cái đỉnh núi làm đại vương
Khi Khương Thiên mở mắt ra, đập vào mắt hắn là bầu trời xanh thẳm ở trên cao. Hắn hoảng sợ ngồi bật dậy, nhìn ngó xung quanh một lượt mới phát hiện nơi này là một cái thảo nguyên rộng bạt ngàn.
Đây là chuyện gi xảy ra?
Chẳng phải lúc nãy ta vẫn còn đang ngồi trong động phủ tu luyện sao?
Khương Thiên cảm thấy mờ mịt, nơi bế quan của hắn là một toà động phủ nằm ở trung tâm của Vô Thuỷ Thần Tông, bên ngoài được canh gác nghiêm ngặt, lại thường được sư phụ và các vị trưởng lão trong tôn môn quét thần thức kiểm tra. Dưới tình huống này, muốn thần không biết quỷ không hay bắt sống hắn là chuyện không thể nào. Đây là còn chưa kể đến tu vi của hắn hiện tại đã Hợp Thể Hậu Kì, có thể xưng là cường giả một phương ở tu chân giới.
Đang lúc còn nghi thần nghi quỷ, hắn chợt để ý đến một bọc nhỏ được đặt bên cạnh. Do lúc nãy chỉ tập trung chú ý đến thảo nguyên xung quanh nên không nhận ra.
Hắn đưa tay với lấy bọc nhỏ đó, mở ra nhìn xem thì bên trong là một bức thư đã được niêm phong cẩn thận và vài món pháp khí, bản đồ, đan dược.
Linh cảm của Khương Thiên nói với hắn có gì đó không ổn. Hắn rón rén mở bức thư ra xem.
“
Khương Nhi
Vi sư biết ngươi là một đệ tử trung kiên, nguyện sống c·hết thủ hộ tông môn. Nhưng cũng không cần sướt mướt như nữ nhi. Vi sư tuổi cao sức yếu, không còn chống đỡ được bao lâu. Tương lai của tông môn đặt trên vai ngươi, lúc này việc ngươi cần làm là nhanh chóng hoàn thành lịch luyện để trở về đoàn tụ với vi sư và các huynh đệ tỉ muội đồng môn.
Phải nhớ, sau khi có cảm ngộ đột phá thì lập tức chạy trở về tông môn. Vi sư đã bày sẵn trận pháp thủ hộ và chuẩn bị đan dược cho ngươi tiến hành độ kiếp.
À, nếu chưa có cảm ngộ thì đừng nên chạy về, tránh cho vi sư trong lúc tức giận đánh ra một chưởng chụp c·hết ngươi.
Tin rằng với thiên phú của ngươi, sẽ sớm trở về làm rạng danh Vô Thuỷ Thần Tông chúng ta.
Nhớ phải giữ sức khoẻ .
Kí tên
Thiên Sinh Lão Nhân
”
Á á á
Sư phụ, ngươi gạt ta.
Khương Thiên khóc không ra nước mắt, hắn biết bản thân đã bị người sư phụ này lừa ném ra ngoài tông môn.
Tâm tình của hắn biến chuyển không ngừng. Có bi thương, có phẫn nộ, có sợ hãi.
Cuối cùng hắn hít sâu vào một hơi, trong mắt loé lên vẻ cơ trí.
Sư phụ, người quá coi thường con. Cái gì mà lịch luyện hồng trần? Phi, ta khinh thường. Với tu vi của ta chỉ cần đi chiếm cái đỉnh núi làm đại vương, ngại gì không sống nhàn nhã qua ngày dài tháng rộng phía trước.
Còn chuyện tìm cảm ngộ đột phá Đại Thừa? Nằm mơ đi thôi.
Ha ha ha.
Nghĩ là làm, hắn đứng dậy phủi sạch bụi bẩn trên quần áo. Sau đó lấy bản đồ từ cái bọc nhỏ ra xem xét.
Dựa theo vị trí được đánh dấu trên bản đồ thì hắn đang ở phía Tây của Trung Châu đại lục, tức là ngược lại hoàn toàn với phương hướng của Vô Thuỷ Thần Tông.
Trung Châu Đại Lục rộng đến ngàn vạn dặm. Tu sĩ Hợp Thể thông thường muốn phi hành từ Đông sang Tây cũng phải mất mấy tháng.
Khương Thiên gấp lại bản đồ, quăng nó cùng với bọc nhỏ vào không gian pháp bảo. Sau đó nhún một cái đã xuất hiện trên không trung. Đến tu vi như hắn thì không cần dùng đến pháp bảo phi hành nữa, tự thân cũng có thể phi thiên độn địa.
Từ trên cao nhìn xuống, hắn mới phát hiện ra cái thảo nguyên này rộng hơn xa so với tưởng tượng. Kéo dài đến đường chân trời, không tìm thấy điểm cuối. Nhưng nếu sư phụ đã quyết định thả hắn tại đây thì xung quanh cũng sẽ không có gì nguy hiểm.
Hắn tăng tốc độ phi hành, chọn một hướng rồi phóng thẳng đi.
------0------
Qua hai ngày phi hành liên tục, cuối cùng cũng đã ra khỏi phạm vi của thảo nguyên. Phía trước là tầng tầng lớp lớp quả núi nằm xen kẻ với đồng bằng. Khương Thiên chậm rãi đáp xuống một đỉnh núi ở gần nhất, bắt đầu toả ra thần thức dò xét.
Khoảng cách vài chục dặm xung quanh chỉ có dã thú sinh sống, phá lệ có vài con yêu thú nhưng tu vi cũng rất thấp kém, không vượt qua tu chân giả Trúc Cơ Kì.
Ý, có phàm nhân.
Thần thức của hắn khi quét đến chân núi thì bắt gặp vài cái thôn nhỏ đang nổi lửa sinh hoạt. Nhìn bộ dáng thì đã sinh sống ở đây từ rất lâu.
Hắn kiểm tra vài vòng nữa, xác định không có gì bất thường mới thu lại thần thức. Đoạn, đạp mạnh chân xuống đất, tụng niệm một câu chú ngữ "Sơn thần, mời đến đây gặp ta”
Phép Câu Thần là thuật pháp đơn giản nhất mà bất kì đệ tử Kim Đan nào khi sắp rời tông môn cũng sẽ được sư trưởng truyền thụ. Không những có tác dụng rất tốt khi hỏi đường, tìm hiểu thông tin mà còn có thể nhờ sự trợ giúp của thần minh để trừ ma vệ đạo.
…
Đợi hồi lâu vẫn không thấy có động tĩnh gì. Khương Thiên khẽ nhíu mày, chẳng lẽ núi này không có sơn thần?
Hắn tụng niệm lại một lần nữa, dưới chân xuất lực mạnh hơn.
“Sơn thần, mời đến gặp ta”
“Sơn thần, mời đến gặp ta”
“Sơn thần, mời đến gặp ta”
“Đến rồi đây, đến rồi đây. Tiên trưởng xin ngài đừng gọi nữa”
Trong thiên địa vang lên thanh âm gấp gáp đáp lại. Tiếp theo đó trước mặt hắn xuất hiện một cơn gió cuốn theo sương mù. Khi sương mù tản đi mới nhìn ra thân ảnh bên trong là một ông lão tuổi chừng bảy mươi, râu tóc bạc phơ, hai mắt lấm lét, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng.
“Chung Tử, sơn thần núi Vạn Lĩnh, nguyện nghe lời sai bảo của tiên trưởng”
“Chung sơn thần không cần đa lễ. Lúc nãy ngươi đang bận việc gì sao? Ta gọi muốn đứt hơi mới xuất hiện.”
Khương Thiên đánh giá trên dưới một lượt lão già này, phát hiện chân thân của lão là một con tê tê thì khẽ “ồ” lên nhưng cũng không ý kiến gì.
“Xin tiên trưởng thứ tội, tiểu thần lúc nãy đang chui vào sâu dưới lòng đất ngủ say, nên khi nghe lời kêu gọi của tiên trưởng có sự chậm trễ.”
“Hả, ngươi là sơn thần, không quản chuyện duy trì trật tự mà lại tự ý ngủ ngày như vậy sao?”
“Đó là đặc tính của chủng tộc tiểu thần. Tộc tê tê sống về đêm, ban ngày thì đào hang chui vào lòng đất ngủ.”
Chung sơn thần chắp tay, cười khổ giải thích.
“Nói như vậy cũng không trách ngươi được... Thôi bỏ đi. Ta có việc cần nhờ Chung sơn thần giúp một chút đây.”
Khương Thiên khoát khoát tay,
“Xin tiên trưởng cứ việc phân phó.”
“Cũng không phải vấn đề gì to tát… Thật ra ta muốn ở nhờ trên núi này một thời gian. Chắc Chung sơn thần sẽ không cảm thấy phiền hà chứ?”
“Cái này… đương nhiên là không phiền.”
Chung Tử trong lòng gào thét một ngàn lần “phiền, phiền, rất phiền” nhưng tất nhiên là không đám nói ra. Tên thanh niên trước mặt này bộ dáng tuấn tú, thân phát thần quang, vừa nhìn đã biết không thể chọc.
“Vậy thì quá tốt rồi. Ta cũng sẽ không mặt dày ăn nhờ ở đậu mà không bỏ tiền, sau này có việc gì cần giúp cứ gọi ta một tiếng là được.”
Khương Thiên mừng rỡ nắm lấy tay Chung sơn thần lắc lư vài cái, tiếp theo vỗ ngực nói ra lời thề son sắt.
“Vâng”
Chung Tử cười khổ, trong lòng nghĩ “mẹ ngươi, tốt nhất nên rời đi nhanh một chút là đã giúp ta lắm rồi.”
...
Sơn thần đi trước dẫn đường, Khương Thiên theo ở phía sau. Trên đường đi hắn không ngừng nhìn Đông ngó Tây, tấm tắc khen cảnh quan nơi đây tươi đẹp hữu tình.
Chẳng mấy chốc hai người đã đi đến trước một cái vách núi dựng thẳng đứng, Chung Tử quay qua hắn mỉm cười giới thiệu:
“Đây là nơi tích tụ linh khí nồng đậm nhất trên núi Vạn Lĩnh, cũng gần chốn cư ngụ của tiểu thần. Tiên trưởng nếu không ngại thì cứ tuỳ ý xây dựng một toà động phủ ở đây, như vậy cũng có lợi cho việc tu luyện và phân phó tiểu thần khi cần thiết.”
Khương Thiên ngẩng đầu nhìn về cái vách núi kia, khẽ nhíu mày. Linh khí nơi đây so ra còn kém hơn vùng ngoại vi của Vô Thuỷ Thần Tông, chứ đừng nói đến động phủ tu luyện cũ của hắn.
Nhưng bây giờ cũng không thể kén chọn. Huống hồ tu vi của hắn sớm đã đạt đến bình cảnh, hấp thu thêm linh khí cũng chẳng để làm gì.
Hắn chắp tay mỉm cười:
“Chung sơn thần có lòng rồi.”
“Tiên trưởng rồng đến nhà tôm, đây là vinh dự của hết thảy sinh linh núi Vạn Lĩnh chúng ta”
Nghe hắn nói như vậy, Chung Tử cũng không dám chậm trễ lập tức đáp lời.
“À đúng rồi, Chung sơn thần có thể giải thích giúp ta tình hình ở các ngọn núi xung quanh không?”
Hắn tò mò hỏi thăm. Do chưa bao giờ rời khỏi tông môn nên hắn đối với các địa danh đều rất lạ lẫm.
“Vâng thưa tiên trưởng.” Chung Tử gật đầu, tiếp theo khẽ tằng hắng một tiếng, bắt đầu thuyết minh.
“Dãy núi này có tên là Thập Vạn Đại Sơn, sở dĩ gọi như vậy vì nó được tập hợp bởi mười vạn ngọn núi lớn nhỏ khác nhau, tạo thành các nếp uốn khổng lồ chạy dọc theo hướng Tây Nam. Ở dưới các chân núi ngẫu nhiên cũng sẽ có phàm nhân sinh sống thành các thôn nhỏ, lấy việc tự cung tự cấp làm chủ đạo.”
“Ồ, nói như vậy chẳng phải cũng có đến mười vạn vị sơn thần khác nhau?” Khương Thiên kinh ngạc hỏi.
“Tiên trưởng hiểu lầm rồi. Chỉ những nơi có phàm nhân sinh sống, xây miếu thờ phụng thì mới có sơn thần toạ trấn. Tiểu thần trước đây cũng chỉ là một con tinh quái tự thân tu luyện, ngẫu nhiên giúp đỡ vài thôn dân nên được bọn hắn thờ phụng, từ đó đảm nhiệm chức trách sơn thần, hưởng dụng phần hương hoả này.”
Nói đến đây hắn lại bổ sung thêm một câu:
“Những nơi hoang vu kia cũng sẽ có một số tinh quái đạo hạnh cao thâm tự tiện chiếm núi xưng thần. Nhưng nhìn chung cũng không phải sơn thần chân chính, không có hương hoả để tu luyện nên chỉ được gọi là giả thần. Đôi lúc còn bị các tinh quái khác đánh úp, tình hình vô cùng loạn lạc.”
Khương Thiên khẽ gật đầu, đây cũng là lý do tại sao hắn vừa nhìn thấy có thôn dân sinh sống ở dưới núi thì liền đoán được trên núi này có sơn thần tồn tại.
Thay vì phí công đi chiếm một ngọn núi vô chủ, xử lý loạn lạc, thiết lập trật tự vân vân thì không bằng đi chiếm một ngọn núi có chủ.
“Được rồi, không làm phiền Chung sơn thần nữa. Ngươi trở về nghỉ ngơi đi, nơi này cứ để ta xử lý là được.”
Hắn sờ sờ cằm, suy nghĩ một lúc cũng không thấy có gì cần hỏi nữa nên phân phó tên sơn thần này trở về.
“Vâng. Tiểu thần cư ngụ ở toà miếu bên kia, có gì muốn sai bảo tiên trưởng chỉ cần khẽ vận dụng phép Câu Thần, tiểu thần sẽ có mặt ngay.”
Chung Tử hướng về phía hắn cung kính thi lễ, đoạn hoá thành một cơn gió, chui vào lòng đất.
Khương Thiên sau khi nhìn thân ảnh sơn thần biến mất, phất tay một cái, vách núi phía trước đã xuất hiện một cái lỗ thủng rộng đến vài chục, sâu đến hàng trăm thước. Hắn lay động thân thể, nháy mắt liền xuất hiện bên trong lỗ thủng. Lại khẽ vung tay, tức thì dưới sàn được lát gạch vàng óng, hai bên vách gắn đầy ngọc bích. Cách ba bước lại khảm một chén phỉ thúy lưu ly, năm bước lại bày một viên đông châu tỏa sáng rực rỡ, vẻ tráng lệ làm người ta đờ cả mắt.
Hắn lại ngắm nghía xung quanh một hồi, búng tay tạo ra một giường, một ghế, một bàn. Giường được chế tác từ linh mộc ngàn năm, đầu giường gắn thêm hai viên dạ minh châu to bằng quả trứng gà. Bàn và ghế cũng được chạm khắc bằng phỉ thuý. So ra xa hoa không kém gì bậc đế vương.
Đây cũng không phải hắn có ham mê với châu báu, mà chỉ là phỏng tác theo động phủ ở Vô Thuỷ Thần Tông. Những thứ báu vật này đối với người khác mà nói thì đúng là cực kì quý báu, nhưng trong không gian trữ vật của hắn lại không thiếu.
Làm xong hết thảy những việc này, hắn mới tạo ra một huyễn cảnh ở cửa động phủ khiến từ ngoài nhìn vào chỉ thấy vách đá thẳng đứng. Đoạn hài lòng gật gật đầu, tiếp đến nằm phịch xuống giường.
“Tạm thời cứ trú ở nơi này một thời gian. Ta không tin mười năm, hai mươi năm nữa sư phụ sẽ không đi tìm ta, cầu ta quay về tông môn.”
“Đến lúc đó, hừ hừ, ta cũng không thèm quay về”
Suy nghĩ linh tinh một hồi, hắn lại ngồi thẳng người dậy, bắt đầu tiến hành đả toạ.
Tuy hiện tại đả toạ cũng đã không mang lại hiệu quả gì, nhưng mấy chục năm qua ngày nào hắn cũng ở trong động phủ đả toạ, đã dựng thành thói quen khó bỏ.