Chương 3: Đi cứu người
Buổi sáng ngày thứ ba, Khương Thiên kết thúc đả toạ, thở ra một hơi, xoay người đứng dậy.
Hắn muốn tắm rửa một chút, rồi thay đổi bộ quần áo khác.
Tu sĩ từ Trúc Cơ Kì đã không nhiễm bụi trần nữa, vốn chẳng cần tắm rửa, nhưng Khương Thiên vẫn thuờng đi tắm vì lúc ngâm mình trong nước hắn cảm thấy cơ thể và tâm hồn như được buông lỏng, rất thư giãn thoải mái.
Hắn bước ra ngoài động phủ, toả ra thần thức xác định vị trí của suối nước, sau đó thong thả tản bộ về phía đó.
Lúc này trời đã vào thu, cây cối xung quanh bắt đầu thay lá. Cả một vùng rừng núi bị bao phủ bởi sương mù của buổi sớm mai, lộ ra vẻ huyền ảo vô cùng.
“Tiên trưởng!”
Đang lúc tản bộ bỗng Khương Thiên nghe tiếng gọi từ phía sau, ngoảnh đầu lại nhìn, thì ra là sơn thần Chung Tử đang đi về phía này, mỉm cười chắp tay thi lễ với hắn.
“Chào Chung sơn thần. Ủa, lần trước ngươi bảo chủng tộc ngươi ban ngày sẽ chui xuống lòng đất ngủ mà?”
Khương Thiên đáp lễ, lại như nhớ đến điều gì đó, hỏi một câu.
“Vốn là như vậy, đáng lẽ lúc này tiểu thần đang nằm trong lòng đất dưới miếu sơn thần ngủ say. Nhưng mấy hôm nay trong miếu xảy ra chuyện khiến tiểu thần cũng không còn tâm trạng nào mà ngủ nữa.”
Chung Tử vẻ mặt ủ rũ trả lời.
Hắn nghe đến đó, nhất thời lòng hiếu kì nổi lên. Thần thức quét qua miếu sơn thần một cái, kì lạ hỏi.
“Ồ, trong miếu của ngươi vậy mà có người”
Hình ảnh trong toà miếu lúc này là một người đàn ông trung niên thân hình cao to, râu ria xồm xoàm đang quỳ gục xuống ở trước tượng sơn thần. Bộ dáng rất thành tâm.
“Ài, hắn cũng đã quỳ ở đó hai ngày rồi. Tên này vốn hành nghề thợ săn, trong nhà còn một người vợ và đứa con gái. Vài ngày trước con gái hắn không may đổ bệnh nặng, thầy thuốc trong thôn cũng bó tay, thế là hắn một mực chạy đến đây quỳ lạy cầu xin phép màu.”
“Tiểu thần cũng không phải là thầy thuốc, làm thế nào giúp con gái hắn chữa bệnh. Những tên mãng phu này, bình thường thì tỏ ra hung hăng càn quấy, nói cái gì mà không sợ thiên địa không kính quỷ thần. Nhưng lúc gặp chuyện lại mê tín hơn cả đàn bà.”
Chung Tử phàn nàn một câu.
“Vậy sao ngươi không khuyên hắn quay về?”
Khương Thiên cảm thấy chuyện này rất kì lạ. Không chữa được thì cứ nói là không chữa được, cần gì bắt người ta cứ phải quỳ ở đó cầu xin mình như vậy.
“Tiểu thần cũng đã mấy lần lấy diện mạo lão già này đi khuyên hắn, nhưng hắn một mực không chịu nghe”
“Sao không dùng chân thân?” Khương Thiên lại tiếp tục thắc mắc.
“Chuyện này…” Chung Tử thoáng đỏ mặt, tiếp đó thở dài một tiếng “Nói ra thì sợ tiên trưởng chê cười. Những tên phàm nhân này cho rằng thần linh không gì không làm được. Nếu tiểu thần hiện ra chân thân giải thích với hắn là mình cũng không có cách nào chữa bệnh, thì sau này còn ai sẽ cúng bái ở miếu sơn thần này nữa.”
“Cũng đúng. Nhưng để hắn quỳ mãi như vậy thì không được.” Khương Thiên khẽ sờ cằm vài cái, hai mắt loé lên tinh quang, tiếp đó vỗ vỗ lên vai Chung Tử:
“Thôi được rồi, để ta giúp ngươi”
“Thật sao? Tiểu thần xin thay mặt toàn bộ thôn dân dưới núi Vạn Lĩnh bái tạ đại ân đại đức của tiên trường”
Chung Tử tỏ ra mừng rỡ, cười híp cả hai mắt, không ngừng chắp tay bái tạ.
“Không có gì, việc nên làm thôi. Thân là tu chân giả chính đạo, ai cũng mang trong mình sứ mệnh cứu giúp dân lành”
Khương Thiên mỉm cười đỡ Chung Tử dậy, trong lòng cứ cảm thấy tên sơn thần này cố tình đi than thở khóc lóc với hắn để nhờ vả. Nhưng cũng không quan trọng, việc này vốn là việc tốt, bỏ chút thời gian đi làm cũng được.
Sự tích trừ ma vệ đạo cứu giúp dân lành của hắn sớm đã vang danh khắp tu chân giới. Nhưng tất cả đều là sư phụ lấy danh nghĩa của hắn, chứ bản thân hắn từ khi lọt lòng đến giờ cũng chưa làm được cái việc tốt nào cho ra hồn. Trong lòng vốn là có chút hổ thẹn, nhân cơ hội này liền xông pha đi cứu người.
Về phương diện y đạo, Khương Thiên vốn là mù tịt. Nhưng hắn tự tin với tu vi Hợp Thể kì của mình muốn cứu một phàm nhân cũng chỉ là chuyện giơ tay nhấc chân, căn bản chẳng cần suy nghĩ nhiều.
"Vậy chúng ta mau lên đường thôi" Nói đoạn, Chung Tử hoá thân thành một con tê tê tinh, đứng bằng hai chân, thân hình cao lớn như người trưởng thành, vảy trên người loé lên ánh vàng.
"Được" Khương Thiên vốn định ra bờ suối ngâm nước, nhưng lúc này chuyện cứu người quan trọng hơn. Một người một quái sánh vai nhau đi về hướng miếu sơn thần.
Khi bọn hắn vào chính điện, tên thợ săn vẫn đang quỳ ở đó, không hề chú ý đến động tĩnh phía sau.
"E hèm"
Chung Tử khẽ tằng hắng, nhưng tên kia vẫn không thèm quay đầu lại.
"Lão già, ta đã nói với ngươi là nếu chưa gặp được sơn thần lão gia, ta quyết không về. Ngươi mau đi đi, đừng để sơn thần lão gia nghi ngờ lòng thành kính của ta."
Giọng nói của gã lộ ra vẻ mệt mỏi và đau buồn Có thể thấy được đối với đứa con gái này có bao nhiêu yêu thương.
"Ngươi nhìn xem bổn thần là ai"
Chung Tử bất mãn "hừ" một tiếng.
Tên thợ săn giật thót, quay đầu lại, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc và mừng như điên:
"Sơn thần lão gia, sơn thần lão gia, xin ngườii cứu con gái ta. Ta nguyện làm trâu làm ngựa suốt đời phục vụ người."
Hắn dập đầu "cộp" "cộp" xuống sàn, trên trán đã đầy v·ết m·áu.
Chung Tử tiến lên đỡ lấy hắn, trầm giọng quát:
"Nói gì vậy? Ngươi coi bổn thần là loại người đó sao?"
Thợ săn hoảng sợ, lắp bắp:
"Khôn-g... không phải như v-ậy"
"Yên tâm chớ vội. Chuyện của con gái ngươi bổn thần đã biết. Vốn là bổn thần còn có chuyện quan trọng không thể xuống núi, nên đặc biệt nhờ vị tiên trưởng này theo ngươi về cứu người" Chung Tử nghiêm túc nói, đoạn chỉ tay sang Khương Thiên đang đứng bên cạnh.
Tên thợ săn lúc này mới dời sự chú ý sang Khương Thiên. Lúc nãy hắn chỉ một mực mong mỏi được gặp sơn thần lão gia nên tự động bỏ qua người thanh niên này. Bây giờ đánh giá kĩ lại người này tuy tuổi tác trông còn trẻ nhưng dung mạo anh tuấn khí vũ bất phàm, trên thân phát ra thần quang, vừa nhìn đã biết không phải người thường.
"Đa tạ sơn thần lão gia, đa tạ tiên trưởng" hắn vừa định quỳ xuống dập đầu thêm mấy cái thì đã bị Khương Thiên ngăn lại "Được rồi, cứu người quan trọng. Chúng ta mau trở về thôn của ngươi đi"
"Được được, để ta dẫn đường. Mời tiên trưởng đi theo ta" Thợ săn nghe vậy thì mừng rỡ đáp ứng liên hồi.
"Không cần. Dưới núi có ba cái thôn trang, thôn của ngươi là thôn nào?"
Khương Thiên cũng không có thời gian cuốc bộ theo hắn. Lần trước hạ xuống núi này hắn cũng đã xác định được vị trí của mấy cái thôn trang dưới núi, có điều không biết thôn của tên thợ săn này là thôn nào.
Tuy thợ săn không hiểu vị tiên trưởng này hỏi vậy để làm gì nhưng cũng thành thật trả lời: "Bẩm tiên trưởng, thôn của chúng ta nằm ở giữa, chính là Lang Thôn"
"Ừm" Khương Thiên khẽ gật đầu, kế tiếp túm lấy tay áo tên thợ săn, đi về phía trước một bước.
Thợ săn bỗng cảm thấy một trận choáng váng, khi mở mắt ra thì đã nhìn thấy tấm biển "Lang Thôn" ở trước mặt. Hắn ú ớ một lúc không nói nên lời.
Mà lúc này ngay cả sơn thần Chung Tử đang đứng ở trong miếu vẻ mặt cũng tràn ngập kh·iếp sợ.