Vạn Dặm Hồng Trần

Chương 1: Lịch luyện




Đại Lục Trung Châu là thánh địa tu tiên của giới tu chân. Lãnh thổ rộng đến ngàn vạn dặm, trải dài từ đồng bằng châu thổ đến núi non sông nước. Có nơi tuyết rơi quanh năm suốt tháng, có nơi sa mạc nắng nóng như thiêu đốt.

Nhân tộc đã tồn tại trên phiến đại lục này từ rất lâu. Lúc mới đầu họ chỉ là một tộc đàn yếu ớt sống quần cư với nhau, sử dụng vũ khí thô sơ để săn giết thú hoang. Khi gặp yêu thú thì quay đầu chạy, miễn cưỡng sinh tồn qua ngày dài tháng rộng.

Thẳng đến khi một nhân loại gọi là Ngô Vọng ra đời thì mọi thứ bắt đầu biến chuyển.

Ngô Vọng trời sinh có thần lực, lại hiểu rõ hết thảy huyền ảo. Hắn tìm ra cách hấp thụ "khí" trong thiên địa và chuyển hoá "khí" thành lực lượng, sau đó truyền dạy lại cho nhân tộc. Nhờ sử dụng "khí" mà nhân tộc trở nên hùng mạnh hơn, đã có năng lực chống cự với yêu thú.

Mọi người tôn kính hắn, suy tôn hắn là Nhân Hoàng.

Ngô Vọng sống 3000 năm, lúc cuối đời thu nhận 5 tên đệ tử lần lượt là Thái Hư, Vô Thuỷ, Hợp Ly, Tư Không, Thanh Cầm. Sau khi truyền dạy cho bọn hắn toàn bộ cảm ngộ của bản thân thì nhắm mắt xuôi tay, trở về với cát bụi.

Mà 5 tên đệ tử này đều là hạng kì tài tu luyện, sau khi sư phụ chết liền tách nhau ra mỗi người một hướng. Tự lập tông môn thu nhận đệ tử, sáng tạo ra công pháp của riêng môn phái mình, trở thành ngũ đại tông môn chính đạo thủ hộ thiên hạ.

-----------------0---------------

Rất nhiều năm về sau, tại phía Đông của phiến đại lục này đứng sừng sững một toà Vô Thuỷ Thần Tông.

Sư tổ của Vô Thuỷ Thần Tông chính là Vô Thuỷ - đồ đệ thứ hai của Nhân Hoàng Ngô Vọng.

Vô Thuỷ Thần Tông được bao quanh bởi nhiều toà núi non trùng điệp. Có linh khí nồng đậm, có tiên hạc bay lượn trên trời, có lầu các sơn son thếp vàng. Từ xa nhìn lại mang đến cảm giác choáng ngợp, đánh mạnh vào thị giác của những kẻ lần đầu tìm đến.

Đệ tử trong môn phái lên đến hàng chục vạn. Mỗi một người đều là tinh anh trong tinh anh, khi ra ngoài mang trong mình sứ mệnh trừ ma vệ đạo, được người trong thiên hạ kính trọng.

Mà tông chủ hiện tại của Vô Thuỷ Thần Tông là Thiên Sinh Lão Nhân, cảnh giới đã đến Đại Thừa Kì, xếp vào hàng thập đại cường giả trong thiên hạ.

Một khắc này, Thiên Sinh Lão Nhân đang ngồi tại chính điện, phía trước lão là một thanh niên vẻ ngoài tuấn tú bất phàm, trên thân phát ra thần quang.

“Thiên nhi, hôm nay vi sư gọi ngươi đến đây là muốn giao phó cho ngươi vài nhiệm vụ trọng yếu.”

Thiên Sinh lão nhân nhấp một ngụm trà, sau đó nhìn về phía người thanh niên kia, trong mắt tràn ngập yêu thương và kì vọng.

“Vâng, thưa sư phụ”

Đứng trước mặt một siêu cấp cường giả như Thiên Sinh Lão Nhân nhưng người thanh niên này vẫn mang vẻ ngoài ung dung. Hắn gật nhẹ đầu, đáp lại lời lão. — QUẢNG CÁO —

“Từ lúc ngươi đột phá Hợp Thể Hậu Kì đến nay đã qua bao lâu rồi?”

“Thưa sư phụ, Tổng cộng 5 năm 7 tháng 12 ngày”

“Đúng vậy" Thiên sinh đạo nhân gật đầu, khẽ vuốt cằm, lại hỏi tiếp:

"Với tốc độ tu luyện của ngươi, đáng lẽ đã phải đột phá lên Đại Thừa Kì từ lâu. Thế mà đến nay vẫn dậm chân tại chỗ, ngươi biết lý do tại sao không?”



“Đệ tử không biết”

Người thanh niên này vẫn giữ nguyên vẻ ung dung, giống như đối tượng được nhắc tới không phải là hắn vậy.

“Ngươi có vô địch linh căn, vô địch thánh thể. Từ nhỏ lại được vi sư mang về tông môn hết mực tài bồi, hưởng dụng đều là công pháp tài nguyên đỉnh cấp. Mà ngươi cũng không phụ sự kì vọng của vi sư, lấy thời gian ngắn nhất tu luyện đến Hợp Thể Kì, lập nên kỉ lục vô tiền khoáng hậu trong giới tu chân.”

“Vốn là mỗi lần đột phá một cái đại cảnh giới cần phải có khoảng thời gian tích súc kinh nghiệm, trải qua ngoại kiếp. Ở các cảnh giới trước ngươi có thể ỷ vào thiên phú của mình, cưỡng ép đột phá mà không cần quan tâm tới những thứ ruồi nhặng này.”

“Nhưng từ Hợp Thể Kì lên Đại Thừa Kì cũng không phải đơn giản như vậy, nếu không đủ lịch duyệt thì sẽ không xuất hiện cảm ngộ để độ kiếp. Thậm chí nếu ngươi dùng biện pháp nào đó cưỡng ép triệu hồi ra kiếp lôi, trong quá trình độ kiếp chắc chắn sẽ xuất hiện tâm ma, cuối cùng bị tâm ma khống chế trở thành đại ma đầu tàn sát thiên hạ”

“Xét thấy qua 5 năm cảnh giới của ngươi cũng đã ổn định, Nay vi sư lệnh cho ngươi xuống núi tiến hành một lần lịch luyện, sớm ngày đột phá Đại Thừa Kì, dẫn dắt Vô Thuỷ Thần Tông nghiền ép tứ phương”

“Không”

“Tốt, vi sư sẽ ban cho ngươi một số pháp bảo để phòn…, Ngươi nói cái gì?”

“Ta không đi. Ta cả đời đều sẽ ở trong Vô Thuỷ Thần Tông.”

Thanh niên lộ vẻ lười biếng, ngáp dài một cái.

“Nghịch đồ. Nếu ngươi không đi, làm thế nào đột phá Đại Thừa kì?”

— QUẢNG CÁO —

Thiên Sinh Lão Nhân tức giận đập bàn.

“Không liên quan đến ta.”

"Vậy ngươi mau ói ra số đan dược đã nuốt vào từ trước đến giờ."

"Muốn lấy sư phụ tự đến lấy"

"Đi đi"

"Không"

"Đi đi mà"

"Không"

"Coi như vi sư van cầu ngươi?"

"Không"



"Ngươii..." Thiên Sinh Lão Nhân cuồng nộ đứng thẳng người dậy, run run chỉ tay về phía hắn, thở phì phò, lồng ngực phập phồng. Một lúc sau lão lại ngồi phịch xuống ghế, vẻ chán chường thấy rõ trên khuôn mặt già nua.

"Được rồi, không đi thì không đi. Để vi sư nghĩ cách khác, ngươi trở về động phủ tu luyện đi"

"Vâng"

Thanh niên đáp lại một tiếng, tiếp đó thân hình biến mất, chớp mắt đã dịch chuyển ra bên ngoài chính điện.

Sau khi hắn rời đi, Thiên Sinh Lão Nhân đã không còn vẻ ủ rũ nữa. Lão ngồi trên ghế trầm mặc hồi lâu, chốc lát lại cười mỉm, chốc lát lại nhăn mày.

Cuối cùng, hai mắt của lão loé lên tinh quang "Đồ nhi, ngươi không đi không được rồi. Đành để ngươi chịu khổ lần này vậy.", tiếp đó cười ha ha, biến mất khỏi chính điện. Cũng không biết đã dịch chuyển đến nơi nào.

-----------------0--------------- — QUẢNG CÁO —

Trên đường về động phủ, các đệ tử bất kể thân phận là nội môn hay chân truyền gặp hắn đều cung kính gọi một tiếng "Khương Sư Huynh", vẻ mặt những người này tràn ngập sùng bái và hâm mộ. Hắn tên Khương Thiên, là đệ tử chân truyền duy nhất của Thiên Sinh Lão Nhân. Truyền kì về quá trình tu luyện của hắn đã sớm vang dội khắp tu chân giới. Cộng thêm vẻ ngoài tuấn mỹ đến cực điểm khiến hắn được xưng tụng là "Nhân gian trích tiên", người tình trong mộng của tất cả thiếu nữ tu tiên.

Sự tích về quá trình trừ gian diệt ác của hắn còn được đóng thành sách bán trong các phường thị tu chân:

"Ngày nào tháng nào năm nào, Khương sư huynh tình cờ đi ngang qua một cái thôn trấn nhỏ. Nghe nói ở dưới khúc sông gần đó có một con giao long hung tợn, thường bắt dân chúng trong thôn phải hiến tế người cho nó tu luyện. Khương sư huynh nổi giận chém một kiếm về phía sông, tức thì mặt sông sâu trăm trượng bị chém thành hai nửa, giao long đang ngủ say dưới đáy còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã bị cắt làm đôi."

"Ngày nào tháng nào năm nào, Khương sư huynh tình cờ đi ngang qua một cái quốc gia phàm nhân. Nghe dân chúng trong thành than khóc vì hoàng đế tàn độc, đè ép sưu cao thuế nặng, lại bắt dâng lên đồng nam đồng nữ để uống máu cầu trường sinh. Khương sư huynh nổi giận chém một kiếm về hướng hoàng cung, tức thì tên cẩu hoàng đế bị cắt thành hai nửa. Từ đó dân chúng trong quốc gia được hưởng thái bình."

"Ngày nào tháng nào năm nào, Khương sư huynh tình cờ đi ngang qua một cái ngọn núi. Nhìn thấy ba bốn tên tu sĩ ma đạo đang có ý định cưỡng hiếp một thiếu nữ xinh đẹp, Khương sư huynh tức giận chém một kiếm về phía chúng, tức thì lũ ma đạo bị cắt thành hai nửa. Thiếu nữ kia cảm động oà khóc nguyện lấy thân thể đền đáp công ơn. Đáp lại, Khương sư huynh chỉ nói "Thân thể của nữ giới phải được nâng niu trân trọng, sao có thể trở thành món hàng tuỳ tiện báo đáp?" sau đó cưỡi phi kiếm bay về phía chân trời."

"Ngày nào tháng nào năm nào..."

"Ngày nào tháng nào năm nào..."

Tất nhiên, toàn bộ đều là giả. Sự thật là từ lúc Khương Thiên bị Thiên Sinh Lão Nhân mang về đến giờ, hắn còn chưa bao giờ rời khỏi tông môn nửa bước.

Tất cả những sự tích trên kia đều là do Thiên Sinh Lão Nhân cải biến dung mạo thành hắn rồi đi làm, để giúp hắn đạt được danh vọng trong tu chân giới.

Về đến động phủ, Khương Thiên ngồi trên bục đá, bắt đầu tiến hành bế quan.

Trong lòng hắn chợt nghĩ đến chuyện lúc nãy, hừ một tiếng, "Sư phụ muốn ta ra ngoài lịch luyện, nhưng ta tuyệt đối không thèm đi. Ra ngoài có cái gì tốt, mọi người không dễ mến như các sư đệ sư muội, cũng không hoà ái như các trưởng lão. Nghe bảo còn có tu sĩ ma đạo giết người đoạt bảo vật, không việc ác gì không làm. Lỡ như xui xẻo gặp phải bọn chúng thì có khi phải bỏ mạng."

"Muốn đi thì sư phụ tự đi"

"Đúng vậy, ta tuyệt đối phải quý trọng mạng sống của mình. Ở trong tông môn cái gì cũng có, không cần phải ra ngoài."

"Không c..."

Đang miên man suy nghĩ, chợt hắn cảm thấy cơn buồn ngủ từ đâu ập đến. Tiếp đó không hay biết gì chìm vào hôn mê.