Âu Dương Thần liên tục trấn an tinh thần của cô nhưng rõ ràng người cần được trấn an là anh mới phải. Lần nào đưa cô về chơi, mẹ anh cũng xem anh như không khí, lúc nào cũng Vy Vân, một câu cũng Vy Vân, hai câu vẫn là Vy Vân.
Dù Âu Dương Thần đã trấn an cô nhưng với tâm lý một người làm sai, Triệu Vy Vân cũng có những lo lắng riêng cho mình. Cô không tin những gì Âu Dương Thần vừa nói cho lắm, cô không tin mẹ anh lại yêu thương cô nhiều đến nỗi quên mất cả những thiệt thòi mà Âu Dương Thần phải chịu.
Chiếc xe dần rẽ vào Âu Dương gia. Từ xa, Triệu Vy Vân đã nhìn thấy bóng dáng một người con gái trạc tuổi cô đang nói chuyện rất vui vẻ với Âu Dương phu nhân.
“Cô gái kia... là ai thế anh?” Triệu Vy Vân khều khều người Âu Dương Thần, giọng lí nhí.
Âu Dương Thần khẽ nhìn sang, khóe môi bống mỉm cười, đến cả bạn thân của mình mà cô nàng Vy Vân cũng không nhận ra sao. Nhưng vô tình nụ cười kia lại khiến Triệu Vy Vân hiểu lầm.
“Cười vui vẻ thế kia chắc là thanh mai trúc mã của anh chứ gì?”
Chưa kịp để Triệu Vy Vân suy diễn đến câu thứ hai, ngay lập tức Âu Dương Thần chẳng nể nang mà cốc mạnh vào trán cô.
“Đau... sao anh dám cốc đầu em hả?”
“Cái đầu nhỏ của em suy diễn cái gì thế hả? Ai bảo với em là anh nhìn cô gái kia cười hả?”
“Anh còn chối? Rõ ràng em thấy anh...
“Thấy anh cái gì?”
“Rõ ràng em nhìn thấy anh nhìn cô gái kia cười.” Triệu Vy Vân nói lí nhí trong miệng như sợ Âu Dương Thần nghe thấy.
“Có gan ăn giấm chua mà không có gan nói lớn lên cho anh nghe à?”
“Em không ăn giấm. Em chỉ nói sự thật”
“Được, anh không chấp con nít ranh như em, chỉ giỏi chọc tức anh.”
Chiếc xe dừng lại giữa sân cả buổi trời nhưng hai người bên trong vẫn chưa ai chịu xuống xe, ai cũng mải mê với câu chuyện ngoài lề về cô gái xuất hiện cùng Âu Dương phu nhân.
“Nào, xuống xe.
“Anh hung dữ với em đấy à?”
Âu Dương Thần thở dài bất lực: “Bà cô của anh ơi, xuống xe vào nhà anh cho em thấy cái gọi là thanh mai trúc mã, cái em gọi là sự thật là cái gì nhé.
“Em sợ anh chắc.”
“Cây ngay không sợ chết đứng” Âu Dương Thần quả quyết.
“Được.”
Triệu Vy Vân hùng hổ xuống xe, cô muốn xem xem cô gái kia là ai mà có thể khiến anh cười vui vẻ đến thế.
“Hai đứa làm gì ngoài đấy cả buổi trời mới chịu vào nhà thế hả?” Âu Dương phu nhân lên tiếng.
“Con chào bác ạ”
“Vy Vân... Cậu đến rồi đấy à?” Nghi Văn từ bên trong nhà chạy ra ôm chầm lấy Triệu Vy Vân khiến cô có chút bất ngờ, cả người đờ cả ra, chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Nghi Văn... sao cậu lại ở đây?”
“Sao tớ lại không được ở đây?”
“Cậu và anh ấy.”
Trong đầu Triệu Vy Vân suy diễn đến hàng trăm cái tình huống éo le như những diễn biến trong tiểu thuyết hay các bộ phim mà cô hay xem. Âu Dương Thần biết rõ trong đầu cô gái nhỏ của anh đang nghĩ gì, anh không hề có ý định nói sự thật cho cô biết mà cố tình trêu cô.
Âu Dương Thân đi đến bên cạnh Nghi Văn, vòng tay khẽ ôm hờ vào eo khiến Triệu Vy Vân một phen há hốc mồm.
“Giới thiệu với em, Nghi Văn – thanh mai trúc mã với anh.”
Âu Dương Thần còn nhảy đến nỗi quay sang nháy mắt với Nghi Văn cất giọng dịu dàng giới thiệu Vy Vân với cô: “Còn đây là Vy Vân, vợ tương lai của anh.”
Nghi Văn rất dứt khoát nhéo vào người Âu Dương Thần khiến anh nhăn mặt vì đau: “Anh bớt điên dùm em cái. Khó khăn lắm em mới gả được anh cho Vy Vân. Hôm nay anh ăn gan hùm mật gấu hay sao mà dám đem em ra trêu cậu ấy thế hả?”
“Âu Dương Thần... anh dám lừa em hả?”
“Anh đâu lừa em, không phải vừa rồi em bảo Nghi Văn là thanh mai trúc mã với anh còn gì?” Âu Dương Thần vẫn nhây đến cùng.
“Cái thằng này, mày dám chọc Vy Vân giận thì mày tới số với mẹ nghe chưa.”
“Rõ ràng cô ấy đổ oan cho con sao mọi người chẳng ai bênh con hết vậy?” Âu Dương Thần tỏ vẻ ấm ức.
“Mình với con người đáng ghét này là anh em họ. Mình gọi ba mẹ anh Thần là cậu mợ.”
Triệu Vy Vân gật gù hiểu ra: “Thì ra hai người là anh em họ, thảo nào lúc trước cậu lại hiểu rõ lịch trình của anh ấy như vậy”
“Nghi Văn, cậu dám gạt tớ. Cậu chết chắc rồi.”
Nghi Văn chỉ cười hì hì rồi ôm lấy cánh tay Triệu Vy Vân: “Người đẹp đừng giận tớ nhé, có trách thì trách ông anh già nhà tớ mãi chẳng có mối tình nào, vừa hay cậu cũng vậy thì hai người về nhà cùng nhau là quá hợp lý rồi còn gì. Không nhờ tớ thì làm sao cậu có một quả người yêu vừa đẹp trai vừa giàu có như này chứ, mỗi tội hơi khùng thôi cậu đừng trả hàng nhé.”
“Cậu thì hay rồi, chỉ có mỗi tớ là không biết.”
“Xin lỗi mà, tớ không cố ý, tớ cố tình ấy.”
“Được rồi, vào nhà ăn cơm thôi. Bác có nấu nhiều món ngon cho con lắm đấy”
“Con cảm ơn bác ạ.”
“Cảm ơn cái gì chứ? Con rước cái của nợ kia đi là bác mừng rồi.”
“Mẹ lại thế nữa rồi. Mai mốt con không đưa em ấy về chơi nữa đâu.”
“Anh không đưa thì em đưa.” Nghi Văn lên tiếng.
Âu Dương Thần kiểu: “Đây là nhà của mình sao? Sao chẳng ai quan tâm đến anh thế này?”
Triệu Vy Vân ở lại cùng ăn tối với cả nhà Âu Dương. Cô cứ như một báu vật nhỏ của cả nhà, cả Âu Dương gia từ trên xuống dưới, từ lớn tới nhỏ đều hết mực yêu thương cô.