Âu Dương Thần ôm cô gái nhỏ trở về giường, vì giường cô khá nhỏ nên cả hai phải dính sát vào nhau, cả người Triệu Vy Vân không chịu yên mà liên tục ngọ nguậy dính sát vào trong người anh, Âu Dương Thần đương nhiên thỏa mãn ôm lấy cô, sau đó một đêm đông đẹp đẽ đến hừng sáng.
Âu Dương Thần ôm cô ngủ một giấc ngon lành tới sáng. Hai tay lúc nào cũng ôm khư khư Triệu Vy Vân trong lòng như thể sợ cô chạy mất.
Ánh mặt trời đã lên cao, chiếu vào bên trong căn phòng, Triệu Vy Vân cũng từ từ tỉnh giấc, duy chỉ riêng Âu Dương Thần vẫn còn ngủ ngon lành.
Nhìn người đàn ông bên cạnh vẫn say giấc, cô không nỡ gọi anh dậy nên từ tốn gỡ tay anh ra khỏi người mình, dự định xuống nhà kiếm chút gì đó lót bụng nhưng Triệu Vy Vân chỉ vừa chạm vào tay anh thì người đàn ông lại cố ý xiết chặt tay hơn, hai mắt vẫn nhắm chặt, giọng vẫn còn ngái ngủ lên tiếng: “Ngủ thêm một lát.”
“Anh tỉnh từ lúc nào thế?”
“Sao thế? Em có ý đồ xấu với anh nên sợ anh phát hiện à?”
“Anh nói bậy.”
“Anh không biết mình thức lúc nào nhưng chắc chắn là thức trước em.
“Anh... thả em ra nào.”
“Thần.."
“Sáng sớm sức chịu đựng của anh không cao như vậy đâu, em đừng dụ dỗ anh.”
Triệu Vy Vân thành công cho Âu Dương Thần ăn trọn chiếc gối vào người:
“Anh mà còn ăn nói bậy bạ em sẽ ném anh ra khỏi đây.”
“Bằng cách nào? Em bế anh nổi sao?” Âu Dương Thần cười đắc ý.
Triệu Vy Vân bĩu mỗi: “Phải rồi, người ta có ba Triệu chống lưng nên làm gì xem ai ra gì nữa. Làm gì còn là Âu Dương Thần cưng chiều, nhường nhịn em nữa.”
“Anh không cưng chiều, không nhường nhịn em lúc nào. Mẹ anh cũng cưng chiều em cho anh ra rìa đó thôi, thế mà anh có than vãn, kêu ca cái gì đâu cơ chứ. Ba Triệu mới bênh anh một tí em đã ý kiến rồi.”
“Ba của em, anh không được dành với em”
“Ừ, còn em là của anh”
Cả buổi trời hai người vẫn chưa ai chịu xuống giường. Triệu lão gia đợi hai người để cùng nhau ăn sáng nhưng mãi vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
“Hay là để tôi lên gọi cô cậu chủ xuống nhé?” Bà vú thấy ông cứ liên tục ngóng hai người mãi liền lên tiếng.
“Không cần đâu, để chúng ngủ thêm một lát. Dù sao thời gian này cả hai đã vất vả nhiều rồi.”
"Da."
Triệu Phong không đợi nữa mà ngồi vào bàn dùng bữa sáng.
Triệu Vy Vân thúc giục Âu Dương Thần xuống giường: “Dậy thôi, em muốn cùng ba ăn sáng.”
"Ừ."
Cả hai xuống nhà, thấy ông đang dùng bữa liền lên tiếng: “Ba, chào buổi sáng.”
“Hai đứa dậy rồi sao? Ngồi vào cùng ăn sáng luôn đi.”
“Dạ được ạ.
Âu Dương Thần và Triệu Vy Vân quay lại với nhau chắc hẳn người vui nhất chính là Âu Dương phu nhân. Cả ngày bà đi ra đi vào nhưng nụ cười trên mỗi vẫn chưa bao giờ ngừng, cuối cùng thì thằng con trai bà cũng đã thông suốt, bà vẫn sẽ có con dâu, vẫn sẽ có cháu ẳm bồng như bao người khác. Bà vui quá đi mất.
“Bà làm gì cả ngày nay cứ cười miết vậy? Có chuyện gì vui à?” Âu Dương lão gia cất giọng hỏi.
“Đương nhiên là vui rồi cậu, anh Thần với Vy Vân quay lại rồi nên mợ mới vui vẻ như thế kia đó cậu.” Nghi Văn đi từ bên ngoài vào, nghe Âu Dương lão gia hỏi liền cất giọng đáp.
“Nghi Văn, cháu đến rồi đấy à.”
“Con chào cậu, con chào mợ.
“Chuyện này công lớn nhất vẫn là cháu đấy Nghi Văn."
“Cháu có công cán gì đâu ạ. Nếu hai người họ không có tình cảm cháu cũng chịu thua.”
“Hôm nay Vy Vân về chơi nên mợ nấu ít đồ ngon đãi cả nhà. Con phụ mợ một tay nhé.”
“Có phần của con không ạ?”
“Đương nhiên là có rồi.”
Nghi Văn và Âu Dương phu nhân liên tục cười cười nói nói, cô nàng liên tục kể chuyện của Âu Dương Thần và Triệu Vy Vân nghe khiến Âu Dương phu nhân càng thêm yêu quý Triệu Vy Vân.
“Mợ vừa nhìn đã biết Vy Vân là một con bé tốt. Mợ rất ưng bụng”
“Bạn con đương nhiên là phải thế rồi ạ. Vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, rất hợp với anh Thần nhà mình.”
“Rõ ràng”
Cả hai nói chuyện rất hợp, lâu lâu lại cười phá lên.
Đến chiều tối, Âu Dương Thần và Triệu Vy Vân mới về Âu Dương gia. Triệu Vy Vân cũng khá hồi hộp. Cô không biết ba mẹ anh sẽ có suy nghĩ gì khi biết chuyện anh tiếp cận cô vì muốn cứu gia đình mình. Có người mẹ nào lại vui vẻ đồng ý chấp nhận một đứa con gái tiếp cận con trai mình vì tiền cơ chứ.
“Em sao thế? Sao mặt lại căng thẳng thế kia?”
“Mẹ anh... biết chuyện của chúng ta chưa?”
“Biết chuyện gì? Biết chuyện em cua anh vì muốn cứu tập đoàn à?”
“Ừ.”
“Biết rồi, mẹ biết lâu rồi” Âu Dương Thần bình thản đáp.
Cơ mặt của Triệu Vy Vân vốn đã căng thẳng, nghe anh nói cô càng lo lắng hơn: “Bây giờ em quay đầu còn kịp không nhỉ?”
“Không.”
“Mẹ anh...” Triệu Vy Vân lí nhí.
“Em yên tâm, mẹ anh vừa biết chuyện đã phán câu xanh rờn ‘Con giàu như thế mà chấp nhặt chút tiền đó với người con gái con yêu sao? Con giàu như vậy, con lo cho Vy Vân thì làm sao?”
Âu Dương Thần vừa nói vừa bắt chước y chang cái biểu cảm khi ấy của Âu Dương phu nhân cho cô xem.
“Nên em yên tâm, mẹ anh không có thành kiến gì với em đâu mà người mẹ anh có thành kiến chính là thằng con trai này của bà ấy đấy.”
“Thành kiến gì với anh chứ? Anh đâu làm gì sai đâu?”
“Sao em biết anh không sai? Anh không giữ được em khiến bà ấy không có con dâu, bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến anh ra đường ở rồi đấy”
Triệu Vy Vân nhoẻn miệng cười: “Anh có nói quá không thế? Làm gì đến nỗi như anh nói chứ?”
“Em không tin lát có thể hỏi bà ấy.”
“Không là em thì cũng còn nhiều cô gái khác mê mẩn Âu Dương thiếu gia cơ mà."
“Em nói chí phải.”
“Anh nói cái gì cơ?”
Không để Triệu Vy Vân có cơ hội ăn giấm chua, Âu Dương Thần đã nhanh chóng nói tiếp: “Nhiều cô mê mẩn anh nhưng biết làm sao được, mẹ anh chỉ ưng mỗi em. Và anh cũng giống bà ấy”
“Nói thế còn nghe được. Lần này tạm tha cho anh.
“Người muôn đời bị thất sủng là anh chứ chưa bao giờ là em nên em không cần phải căng thẳng làm gì. Người căng thẳng phải là anh mới đúng”