Ván Cược Định Mệnh: Câu Dẫn Ngọt Ngào

Chương 39




Triệu Vy Vân nhìn thái độ cũng Âu Dương Thần liền bật cười.

“Em cười cái gì chứ?”

“Anh muốn quay lại với em thì cứ nói thẳng cần gì phải vòng vo như vậy chứ? Em cũng muốn ở bên cạnh anh cơ mà.”

Âu Dương Thần vừa nghe thấy đã vội ôm chầm lấy cô: “Xa nhau nhiều đó đủ rồi. Anh yêu em, anh không thể không có em được.”

“Vân, em về với anh nhé? Anh biết lỗi của anh rồi.”

“Vâng”

“Anh yêu em nhiều lắm đấy nên em đừng hòng chạy thoát khỏi anh.

“Em yêu anh nhiều hơn.”

“Nào, không cần tranh giành. Vị trí này trong lòng anh sớm đã thuộc về em.” Âu Dương Thần lấy tay cô đặt lên trái tim mình.

“Em cũng xin lỗi anh, em không nên tiếp cận anh để...

“Nên, em nên tiếp cận anh. Nếu em không tiếp cận anh thì sao anh có thể có một cô người yêu đáng yêu như em vậy chứ.”

“Anh không giận em chứ?”

“Anh không giận. Anh không quan tâm em tiếp cận anh vì mục đích gì, miễn là những gì em muốn, anh đều có thể cho em.”

“Thế Âu Dương thiếu gia chuyển hết tài sản dưới tên anh cho em nhé?” Triệu Vy Vân nghịch ngợm lên tiếng.

Âu Dương Thần chẳng cần suy nghĩ đã nhanh chóng đồng ý: “Thành giao”

"Hȧ?"

“Đổi lại trên giấy chứng nhận kết hôn của em phải có tên anh trên đó.”

“Thủ đoạn vô biên.”

Âu Dương Thần xiết chặt tay không cho Triệu Vy Vân có cơ hội trốn thoát “Anh không cần biết. Anh đồng ý rồi, em không được nuốt lời.

“Em cũng đâu nói mình sẽ nuốt lời.”



“Đi, anh đưa em về nhà.”

“Em muốn vào bệnh viện xem tình hình ba như thế nào rồi.”

“Không, anh đưa em về nhà.”

“Anh làm sao thế? Em muốn vào bệnh viện thăm ba cơ mà.”

“Ba tỉnh rồi, bây giờ đang được các y bác sĩ chăm sóc tại nhà. Em không cần phải đến bệnh viện nữa.

“Anh nói có thật không? Ba em tỉnh rồi? Ba em không sao rồi có phải không anh?” Triệu Vy Vân mừng rỡ.

“Đúng vậy.”

“Đi thôi, anh đưa em về nhà”

“Được ạ.”

Hai người nhanh chóng đi về Triệu gia. Quả thật, Triệu lão gia đã tỉnh và để đảm bảo an toàn cho ông, Âu Dương Thần đã đưa ông về Triệu gia và điều động bác sĩ đến khám và chữa trị tại nhà cho ông.

Dù Triệu Phong đã tỉnh nhưng sức khỏe vẫn còn khá yếu nên Triệu Vy Vân quyết định giấu nhẹm những chuyện vừa xảy ra với ông nếu để ông biết chắc chắn sẽ bị sốc mà ảnh hưởng đến sức khỏe. Cô không nên đem tính mạng của ông ra đánh cược, ông không biết cũng tốt, cứ bình an, vui vẻ sống nửa đời còn lại là tốt rồi, những chuyện còn lại đã có cô lo.

“Ba... Ba tỉnh rồi.”

“Ba thấy trong người sao rồi?”

“Có thấy khó chịu ở đâu không ạ?”

Triệu Phong nhìn đứa con gái đã gầy đi trông thấy mà đau lòng, hai tay vô thức xoa xoa đầu cô gái nhỏ: “Ba không sao rồi, con yên tâm nhé.”

“Ba phải sống khỏe mạnh để còn bồng cháu nữa chứ.

“Ba này...

“Mọi chuyện ổn cả rồi chứ?” Triệu lão gia bất ngờ lên tiếng hỏi.

“Chuyện gì ạ?”



“Con không cần giấu ba làm gì? Ba biết cả rồi.”

Triệu Vy Vân bất giấc nhìn về phía Âu Dương Thần nhưng đổi lại là những cái lắc đầu của anh.

“Con đừng nhìn Thần làm gì, thằng bé không có nói gì với ta cả.”

“Sống với nhau từng ấy thời gian, lý nào ba lại không biết chứ.”

“Ba nói gì vậy? Con không hiểu.”

“Con đừng cố giấu ba làm gì. Chuyện mẹ con Thục Tâm, ba biết cả rồi, cũng may là đứa con gái này của ba vẫn bình an vô sự, như thế là tốt rồi.”

“Mẹ con mất sớm, ba chỉ có mình con là người thân, là nguồn sống duy nhất của ba. Nếu con có mệnh hệ nào chắc chắc ba sẽ không sống nổi.”

“Con không sao rồi mà. Mẹ con bọn họ cũng đã phải trả giá đắc. Mọi chuyện cũng trở về với quỹ đạo ban đầu của nó, ba đừng lo nữa nha. Ba chỉ cần yên tâm dưỡng bệnh, sống vui vẻ là được rồi ạ.”

Triệu lão gia khẽ lắc đầu: “Ba vẫn chưa yên tâm được.”

“Con lớn rồi, có gì mà ba không yên tâm chứ?”

Triệu lão gia khẽ ra hiệu cho Âu Dương Thần đến gần, ông cầm lấy tay anh đặt lên tay của Triệu Vy Vân, giọng từ tốn lên tiếng: “Thần, ba chỉ có mỗi đứa con gái là Vy Vân. Ba giao nó lại cho con, hy vọng hai đứa có thể sống hạnh phúc, như thế ba mới yên lòng được.

Triệu Vy Vân phút chốc mặt mày đã đỏ ửng như hai quả cà chua chín: “Sao ba lại dễ dàng gả con đi như vậy chứ? Anh ấy còn chưa ngỏ lời ba đã trực tiếp đem con gả đi rồi.”

“Làm gì có ai có thể chịu được cái tính bướng bỉnh của con ngoài cậu ấy chứ?”

“Ba à... con làm gì bướng bỉnh như lời ba nói chứ.”

“Cuộc đời ba có thể sai nhiều chuyện. Ba có thể sai lầm khi để mẹ con ra đi từ lúc con còn rất nhỏ, ba có thể ngu ngốc để mẹ con Thục Tâm lừa gạt bao nhiêu năm nhưng tuyệt nhiên chuyện hôn nhân đại sự cả đời của con, ba không thể nào sai.” Khóe mắt ông đã rưng rưng, giọng nói cũng trở nên rất chậm.

“Mong mỏi duy nhất của ba là có thể nhìn thấy con mặc váy cưới, chính tay ba sẽ dắt con đi trên lễ đường và gả cho một người mà ba có thể tin tưởng sẽ đem lại hạnh phúc cho con gái ba”

“Nhất định sẽ như thế mà nên ba phải nhanh chóng khỏe lại đi đó.”

“Được, được.”

Có lẽ ngày hôm nay là một ngày cực kỳ hạnh phúc đối với Triệu Vy Vân. Chỉ vỏn vẹn 24 tiếng đồng hồ nhưng nó khiến cô nhận ra được nhiều thứ. Cô nhận ra được bộ mặt thật của mẹ con Thục Tâm, cô nhận ra tình cảm ba dành cô thật sự rất lớn lao, rất vĩ đại và cô cũng nhận ra rằng tình yêu cô dành cho Âu Dương Thần thật sự lớn hơn cô nghĩ rất nhiều điều.

Cả hai có thể đến với nhau bằng những mục đích không tốt nhưng cuối cùng trong lòng vẫn luôn dành một vị trí đặc biệt dành cho đối phương mà bất kỳ ai cũng không thể thay thế được và có thể nói người thắng lớn nhất trong ván cược không ai khác chính là Triệu Vy Vân.