Trời cũng đã về khuya, sương ban đêm xuống nên thời tiết cũng trở nên lạnh hơn bao giờ hết. Triệu Vy Vân đưa Triệu Phong về phòng nghỉ ngơi, trở ra vẫn thấy Âu Dương Thần ngồi yên vị ở phòng khách, không hề có ý định xê dịch.
“Tối rồi, anh không về sao?”
“Không. Hôm nay anh ở lại đây”
“Anh ở lại đây? Thế Âu Dương thiếu gia đã hỏi ý em chưa nhỉ? Hình như là chưa thì phải. Thế Âu Dương thiếu gia nói xem em có nên đồng ý để anh ở lại không nhỉ?”
“Ba đồng ý rồi, em không đồng ý cũng không sao.” Âu Dương Thần điềm nhiên lên tiếng.
“Anh hay rồi nhỉ?”
“Em quá khen.”
“Được rồi, để em nói vú dọn dẹp phòng cho anh ngủ.
Triệu Vy Vân vừa nói dứt câu anh đã bế bổng cả người cô lên: “Khuya rồi, em không nên làm phiền vú nghỉ ngơi. Anh chịu thiệt một chút, ngủ ở phòng em cũng không sao.”
“Anh chịu thiệt cái con khỉ ấy, mau thả em xuống” Triệu Vy Vân liên tục vùng vẫy, phản kháng”
“Ngoan, em lớn tiếng như vậy sẽ đánh thức mọi người đấy.”
“Thần... anh làm gì thế hả? Mau thả em xuống”
“Không làm gì cả, đưa em đi ngủ thôi”
Âu Dương Thần từng bước vững vàng bế Triệu Vy Vân về phòng ngủ.
“Tới phòng rồi, anh mau thả em xuống.”
“Anh bế người yêu anh cũng không được sao?”
“Nặng... mau thả em xuống.”
“Nhưng anh không thấy nặng.”
“Anh muốn làm gì thế hả?”
“Muốn em.” Âu Dương Thần chẳng ngại ngùng hay vòng vo mà rất thẳng thắn nói ra ham muốn của bản thân đối với Triệu Vy Vân.
Âu Dương Thần mặc kệ, anh mở hai cánh tay cô ôm thật chặt vào trong ngực nhỏ, thấp giọng lên tiếng: “Em không nhớ anh sao?”
“Không nhớ.”
Lời cô còn chưa được nói hết đã bị môi anh chặn lại, tất cả những gì muốn nói đều phải nuốt ngược vào bên trong. Âu Dương Thần hoàn toàn bá đạo đánh úp Triệu Vy Vân, dồn cô vào tường, mạnh bạo hôn lấy môi cô, không một chút khách khí mà cởi bỏ áo lót của cô, bàn tay liên tục xoa nắn đôi gò bồng của cô.
Hôn môi chán chê, Âu Dương Thần dứt khoát bế bổng người Triệu Vy Vân về giường, cô tuyệt nhiên không có cách nào giãy dụa cũng không có cách nào từ chối anh. Nói cách khác là cô cũng rất nhớ anh, chẳng qua cô là con gái, không thể nào thẳng thừng nói ra ham muốn của mình như anh.
Âu Dương Thần chợt cúi người xuống, dùng sức tiến thẳng vào, cô chưa kịp phòng bị đã bị anh xâm nhập khiến Triệu Vy Vân một phen há hốc mồm phát ra tiếng nức nở.
Bàn tay của anh rất nhanh ngay sau đó đã phủ ngoài miệng cô, không để cô phát ra bất kỳ âm thanh nào, anh vội vàng va chạm vào cơ thể cô nhưng tuyệt nhiên tay còn lại vẫn phủ lên môi cô.
Trong bóng tối anh ôm chặt lấy cô mà luân động, bộ ngực bị lực mạnh đưa cô lên đỉnh mà kịch liệt run rẩy, cô thì ở dưới thân hình to lớn của anh mà thở hổn hen.
“Thần.”
“Anh đây”
“Nói xem em có nhớ anh không? Anh muốn nghe.”
“Có. Em... cũng nhớ...anh... ưm..
“Ngoan lắm.”
Âu Dương Thần khẽ cười, mặc cô giãy dụa mà liên tục xiết chặt vòng tay, ôm chặt thân hình nhỏ nhắn của cô vào lòng.
“Em không nhớ anh cũng không sao nhưng anh đặc biệt rất nhớ em. Anh nhớ mọi thứ thuộc về em.
Anh cúi đầu tìm môi cô mập mờ gặm cắn mút lấy đôi môi nhỏ: “Để xem con còn mạnh miệng được nữa không”
Triệu Vy Vân mặt thoáng đỏ bừng, cô vốn lo lắng những người bên ngoài sẽ nghe thấy nên không dám lên tiếng quát Âu Dương Thần, chỉ có thể ngậm ngùi nghiến răng, nghiến lợi nhỏ giọng mắng: “Anh đừng có làm bậy, em giận anh đấy.”
Những lời ‘hăm dọa kia của Triệu Vy Vân vốn dĩ chẳng có chút xác thương nào đối với Âu Dương Thần, trái lại còn kích thích ham muốn của anh hơn.
Âu Dương Thần ôm chặt cô, hai tay còn cố ý ấn cô vào trong ngực, dáng vẻ uyển chuyển ôm lấy người đẹp của anh thật khiến con người ta rung động. Triệu Vy Vân có thể cảm nhận rõ nơi đó của anh dần trướng lên nhưng anh vẫn không một chút kiêng kỵ mà ôm cô.
Với anh thì chuyện tình yêu giữa nam nữ rất bình thường huống hồ đã rất lâu anh không được đụng vào cô. Vừa được nếm trái cấm thì đã ăn ngay trái đắng đương nhiên Âu Dương Thần rất không vui. Hôm nay được ôm cô trong lòng, nếu anh không có chút phản ứng nào mới là không bình thường.
“Đây là nhà em, anh đừng có như vậy được không?”
“Nhà em cũng là nhà của anh.”
“Thần... không được... ưm...
Hạ thân không ngừng truyền đến khoái cảm kích thích, cả hai cứ như vậy mà lao vào nhau. Triệu Vy Vân cũng không còn e dè trái lại cô phối hợp rất nhịp nhàng với Âu Dương Thần.
"Um..."
Triệu Vy Vân bất giác dùng tay che miệng, nỗ lực ức chế tiếng rên thỏa mãn của bản thân khiến Âu Dương Thần bất giác mỉm cười thích thú.
“Ngoan, anh muốn nghe.”
“Mọi người sẽ nghe thấy mất.” Triệu Vy Vân đem khuôn mặt xấu hổ của bản thân chôn vùi vào trong lồng ngực của Âu Dương Thần.
“Giấu gì chứ? Anh xem nào.”
“Em xấu hổ gì chứ? Anh thích em hư hỏng như thế.”
“Em không hư.
“Nhưng khi em rên rất hư.”
“Bé con, anh muốn nghe.” Âu Dương Thần ghé sát vào tai cô, chậm rãi lên tiếng như muốn dụ dỗ cô nàng.
Thấy Triệu Vy Vân không chịu hợp tác, Âu Dương Thần liền dùng tay xoa nắn ngực cô, tay còn lại không yên phận mà tìm đến nơi tư mật mà chơi đùa.
“Ưm... Thần.”
“Thích không?”
“Thích... ưm..
Anh có tình chuyển động thật chậm, mỗi lần đều không vội vã mà cố ý ở trong cơ thể cô thật sâu, đâm sâu vài phút mới chịu rút ra một chút khiến bụng cô căng trướng lên, cả ngươi cô cứ như vậy mà bị anh rút cạn sức lực, mềm yếu mà thừa nhận sự yêu thương của anh.
Được một lúc, dưới hạ thân rục rịch, tham lam hơn hẳn. Cô muốn nhiều hơn như thế, cả người tự vặn vẹo eo, hướng theo anh mà cọ xát vào cơ thể Âu Dương Thần.
Âu Dương Thần giương mắt nhìn cô gái nhỏ: “Cục cưng, muốn tự mình tới sao?”
Anh thuận thế nằm xuống, trực tiếp đưa cô cưỡi lên người mình. Anh hoàn toàn đem quyền chủ động giao hết cho cô, chính mình nằm trên giường, tận hưởng thần sắc sa ngã trong dục vọng của Triệu Vy Vân.
Cả hai lao vào nhau để thỏa mãn những nỗi niềm riêng của bản thân. Trận chiến kết thúc khi Triệu Vy Vân hoàn toàn bị anh vắt khô. Anh ôm cả người xui lơ vô lực mang cô vào nhà tắm. Xong xuôi trở ra đã thấy cô ngủ ngoan lành trong vòng tay anh từ lúc nào không hay.
“Bé con, em khiến anh yêu em chết mất thôi.”