Triệu Vy Vân lúc này chả khác gì một con kiến, mặc cho Triệu Thế Vỹ tùy ý điều khiển. Hắn ta muốn cô sống thì sống, muốn cô chết thì cũng dễ dàng như giết một con kiến nhưng hình như hắn ta chưa có ý định giết cô ngay mà cố tình dây dưa, dày vò cô từng chút một, khiến cô sống dở chết dở.
“Còn chần chừ gì nữa mà không ký?”
“Muốn tôi ký cũng phải để tôi biết mình ký cái gì chứ? Cậu gấp cái gì?”
“Biết thì có ích gì? Dù sao cái mạng chị cũng không giữ nổi tới ngày mai. Nghĩ ít thôi.”
“Vậy sao?”
“Vậy tôi với cậu cược một ván.”
“Cược thế nào?”
“Nếu tôi có thể sống sót, nhìn thấy mặt trời vào ngày mai... thì..”
“Thì sao?”
“Thì mẹ con cậu chết chắc.”
Triệu Thế Vỹ cười khuẩy, tỏ vẻ coi thường: “Cái mạng nhỏ của chị đang nằm trong tay tôi, chỉ cần tôi lơ là một chút, tôi bóp cò thì nửa đời còn lại của chị coi như xong.”
“Đừng có nhiều lời, câu giờ làm gì. Cái nơi khỉ ho cò gáy này lấy đâu ra người mà kêu cứu. Nhiều khi tôi giết chị ở đây cũng chẳng ai hay biết.”
“Ký nhanh.”
Dưới sự thúc giục của Triệu Thế Vỹ, Triệu Vy Vân cũng chậm chạp cầm bút ký vào tờ giấy chuyển nhượng số cổ phần của mình cho hắn ta.
Có được thứ mình muốn, Triệu Thế Vỹ cười lớn như một gã điên. Triệu Vy Vân càng nhìn càng sợ. Cô nhân lúc hắn ta không để ý đến mình liền tìm cách bỏ trốn nhưng chưa đi được nửa bước đã bị hắn ta tóm gọn.
“Chạy trốn sao? Chị nhằm chị chạy thoát khỏi tay tôi không?”
Triệu Thế Vỹ tức giận, hắn ta kéo lơ cô trên mặt đất, trực tiếp trói cô vào trụ cột. Cả người Triệu Vy Vân lấm lem, vài nơi còn trầy da, chảy cả máu.
“Không phải tôi đã cảnh báo rồi sao? Tôi không thương hoa tiếc ngọc đâu biết chưa? Đừng có thách thức lòng kiên nhẫn của tôi.”
Triệu Vy Vân không buồn đáp lời hắn ta, cả người cô chẳng còn chút sức lực nữa. Nếu cứ tiếp tục kéo dài như thế này thì chắc cũng chẳng cần Triệu Thế Vỹ phải động tay với cô.
Triệu Thế Vỹ có được thứ mình muốn, hắn ta nhanh chóng rời đi, trước khi đi còn không quên nhắc nhở cô: “Tôi sẽ sớm trở lại, chị không thoát được đâu.”
Lời Triệu Thế Vỹ vừa nói Triệu Vy Vân chẳng thèm để tâm. Hắn ta trói cô vào đây thì cô trốn bằng cách nào.
Không cần hỏi, Triệu Vy Vân cũng thừa sức biết được hắn ta đi đâu, chắc chắn trước khi ra tay với cô, mẹ con hắn ta phải chắc chắn rằng mình sẽ nhận được số cổ phần đó.
Triệu Thế Vỹ ngay lập tức dùng thân phận của Triệu Vy Vân triệu tập các cổ đông để nhanh chóng thông báo về sự thay đổi ban lãnh đạo tập đoàn, hấp tấp muốn nắm quyền điều hành tập đoàn.
“Được lắm con trai, khá lắm.”
“Ngày tàn của Triệu gia sắp đến rồi”
“Vài tiếng nữa thôi, mọi thứ sẽ thay đổi.”
Các vị cổ đông nhanh chóng có mặt ở phòng họp, tất cả đều bàn tán xôn xao về sự xuất hiện của Triệu Thế Vỹ. Ai ai cũng nhận ra anh ta chính là con trai của Triệu Phong, thiếu gia nhà họ Triệu, một tay ăn chơi có tiếng.
“Cậu ta có mặt ở đây làm gì nhỉ?”
“Không phải cậu ta đang ở nước ngoài sao?”
Tất cả mọi người có mặt ở phòng họp đều xôn xao bán tán. Triệu Thế Vỹ dần mất kiên nhẫn, hắn ta đập tay mạnh xuống bàn, lớn tiếng lên giọng: “Nói đủ chưa?”
“Ngày hôm nay tôi có mặt ở đây là để thông báo một việc hết sức quan trọng.”
“Kể từ ngày hôm nay, tôi chính thức nắm quyền điều hành Triệu thị.” Triệu Thế Vỹ cao ngạo tuyên bố với các cổ đông.
Một cổ đông không đồng tình với Triệu Thế Vỹ, bất mãn lên tiếng: “Trong tay cậu không có cổ phần của Triệu thị, cậu lấy tư cách gì đòi nắm quyền điều hành?”
“Ai nói ông là trong tay tôi không có cổ phần. Trong tay tôi đang nắm 30% cổ phần từ chị gái tôi là Triệu Vy Vân chuyển nhượng.” Triệu Thế Vỹ vừa nói vừa giơ tờ giấy chuyển nhượng có chữ ký của Triệu Vy Vân ra, vẻ mặt đắc thắng.
Lời nói của Triệu Thế Vỹ ngay lập tức khiến các cổ đông xôn xao, vẻ mặt ai nấy đều tràn ngập sự nghi ngờ về tính xác thực của tờ giấy kia.
“Ai chứng minh được những gì cậu nói là sự thật chứ?”
“Có cả chữ ký đây còn có thể giả sao?”
“Không lẽ đến chữ ký của Triệu Vy Vân như thế nào các người cũng không nhận ra sao?”
Trước sự hống hách của Triệu Thế Vỹ, các vị cổ đông ai nấy đều tỏ vẻ bất bình: “Chữ ký của sếp Triệu như thế nào đương nhiên chúng tôi là biết rõ nhất, chỉ có kẻ giả mạo, lừa dối người khác mới không biết mà còn ở đây lớn tiếng với ai cơ chứ?”
Triệu Thế Vỹ ở nước ngoài rất nhiều năm, đương nhiên cũng việc ở Triệu thị hắn ta không thể nào hiểu rõ tường tận, đặc biệt là các nét chữ ký của Triệu Vy Vân, cũng nhờ vào lỗ hỏng này mà cô có thể dễ dàng qua mặt hắn ta.
Triệu Thế Vỹ vẫn cố chấp: “Giấy chuyển nhượng đang ở trong tay tôi, chiếc ghế chủ tịch này dĩ nhiên thuộc về tôi.”
“50% cổ phần nằm trong tay tôi, cậu lấy quyền gì đòi ngồi vào chiếc ghế chủ tich?"
Chiếc cửa phòng họp mở ra người đang hiên ngang đi vào chính là Âu Dương Thần và trợ lý Bách Điền.
“Anh muốn làm chủ tịch thì cảm phiền về Âu Dương gia mà làm, đây là Triệu thị. Nếu để một người ngoài lên nắm quyền thì còn ra thể thống gì nữa hả?”
“Cậu nói chí phải. Vậy không biết tôi nên gọi cậu là Triệu thiếu gia... hay là gì nhỉ?”
Triệu Thế Vỹ như có tật giật mình, vừa nghe thấy đã luống cuống: “Anh nói bậy cái gì thế hả? Tôi là Triệu Thế Vỹ, đương nhiên tôi chính là Triệu thế gia rồi.”
“Vậy sao? Cậu chắc chứ?”
“Tôi không cần biết cậu là ai, có thân phận gì nhưng trong tay tôi đang nắm 50% cổ phần Triệu thị và tôi không đồng ý để cậu ngồi vào vị trí điều hành Triệu thị.” Âu Dương Thần ngồi vào ghế, hai chân vắt chéo, giọng điệu áp đảo tinh thần Triệu Thế Vỹ.
“Anh có 50% thì tôi cũng có 50% chúng ta không ai hơn ai. Anh lên mặt cái gì chứ?
“Anh có 50% sao? Vậy 30% cổ phần trong tay tôi thì sao hả?” Triệu Vy Vân đi vào bên trong phòng họp.