Tình yêu của Âu Dương Thần và Triệu Vy Vân trôi qua vô cùng êm đềm dưới sự ủng hộ của mọi người. Mới đó mà cả hai cũng đã ở bên cạnh nhau được một năm và hôm nay chính là ngày kỷ niệm một năm yêu nhau của Triệu Vy Vân và Âu Dương Thần.
Âu Dương Thần đã ôm ấp ý định cầu hôn Triệu Vy Vân từ lâu và ngày hôm nay anh dự định sẽ chính thức ngỏ lời với cô.
“Vân, hôm nay có hẹn gặp đối tác bên ngoài nên trưa nay sẽ không cùng em ăn cơm được.”
“Không sao, hôm nay em về ăn cơm cùng ba rồi ạ”
“Ừm. Em có về thì bảo Bách Điền đưa em đi nhé, đừng tự mình lái xe.”
“Anh thật sự xem em là một đứa con nít thế à? Anh chiều em như thế em sẽ hư đấy”
“Em càng hư anh càng thích” Âu Dương Thần lưu manh lên tiếng.
Hình như chữ ‘hư của anh và cô nói ra nó không cùng chung một ý nghĩa thì phải.
“Anh... hư hỏng”
Âu Dương Thần củi người, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một hôn, giọng điệu ấm áp lên tiếng: “Ngoan, anh sẽ về sớm với em. Tối nay anh sẽ đón em đi ăn, sẽ có bất ngờ cho em.”
“Bất ngờ gì ạ?”
“Bí mật. Tối em sẽ biết, nói ra còn gì là bất ngờ nữa chứ.”
Triệu Vy Vân bĩu môi: “Âu Dương thiếu gia à, anh không muốn nói em biết thì đừng làm em tò mò như vậy chứ, bức rức khó chịu lắm anh biết không?”
“Ngoan, tối anh đến đón em. Anh đi công việc đã nhé.”
“Vâng, anh lái xe cẩn thận”
Âu Dương Thần đã lên kế hoạch rất kỹ về buổi tối ngày hôm nay. Anh nói dối Triệu Vy Vân là có hẹn đối tác nhưng thật ra là anh đến resort để chuẩn bị cho sự kiện đặc biệt vào tối hôm nay.
Âu Dương Thần chọn khu resort anh thắng của Việt Bân để cầu hôn Triệu Vy Vân, dù sao cũng nhờ vụ cá cược của anh và Việt Bân mà anh mới có thể hội ở bên cạnh cô. Âu Dương Thần dự định sau này cũng sẽ sang nhượng lại khu resort này cho Triệu Vy Vân.
Từng chi tiết nhỏ đều được Âu Dương Thần chuẩn bị rất chu đáo. Mọi người đều đang rất bận rộn để kịp tiến độ cho tuổi tiệc tối nay.
Âu Dương Thần chọn màu hồng làm tone màu chủ đạo bởi Triệu Vy Vân rất thích màu hồng. Anh đặt rất nhiều hoa tươi, hầu như khắp mới đều được bằng hoa tươi. Điểm nổi bật của bữa tiệc chắc là phần chữ ‘Marry me được phủ kín bằng hoa tươi. Khung cảnh này dự kiến về đêm sẽ cực kỳ lung linh huyền ảo.
Việt Bân nhìn thấy Âu Dương Thần tất bật chuẩn bị liền lên tiếng: “Yêu vào là như vậy sao? Xem kìa, Âu Dương thiếu gia của chúng ta cũng lãng mạn phết ấy chứ nhỉ?”
“Cậu nhiều lời thế làm gì, còn không mau phụ tớ một tay xem cần chuẩn bị gì nữa không?”
“Còn thiếu một thứ rất quan trọng đấy.”
“Thiếu gì cơ? Nhẫn, hoa, trang trí, bữa tiệc đều đã có”
“Thiếu nữ chính của cậu ấy”
Âu Dương Thần lườm Việt Bân.
Triệu Vy Vân cũng biết rõ hôm nay là kỷ niệm một năm yêu nhau của cả hai nhưng cô không chắc liệu anh có nhớ hay không. Cô quyết định tan làm sớm, đến trung tâm thương mại để mua quà tặng anh.
Mất cả buổi dạo vòng quanh tất cả các cửa tiệm ở trung tâm thương mại cuối cùng Triệu Vy Vân cũng chọn cho mình được một món quà ưng ý. Đó là một đôi vòng tay, có kết nối với nhau, mỗi khi chạm vào mặt sợi dây thì vòng tay của người còn lại cũng sẽ cảm nhận được.
Dù món quà không quá xa hoa, đắc tiền nhưng Triệu Vy Vân lại rất thích món đồ này. Cô hy vọng mỗi khi cả hai đi công tác xa hay nhớ nhau đều có thể thông qua chiếc vòng này mà biểu đạt cho đối phương biết.
Âu Dương Thần chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, anh về nhà tắm rửa, chọn cho mình một bộ quần áo cực kỳ chỉnh chu cho dịp đặc biệt này.
"Alo?"
“Em nghe.”
“Em làm về chưa.”
“Em đang về, sắp về đến rồi”
“Sao thế anh?”
“Ừ, em về tắm rửa đi, một lát anh sang đón em ra ngoài ăn tối.”
“Em biết rồi.”
“Mặc đẹp vào nhé.”
“Anh lại bày trò gì đấy?"
“Không có. Thế nhé, một lát sẽ sang đón em.”
“Vâng.”
Triệu Vy Vân vừa về đến nhà, cô nhanh chóng đi tắm, dù không rõ Âu Dương Thần đang định bày trò gì nhưng cô cũng chủ động chọn cho mình một chiếc váy xinh đẹp.
“Ái chà chà, xem Triệu tiểu thư của tôi đẹp chưa kìa.”
“Nghi Văn, cậu đến khi nào thế?”
“Tớ cũng mới vừa mới tới thôi. Cậu định ra ngoài sao?”
Triệu Vy Vân cũng chẳng hề giấu diếm mà lên tiếng: “Ừ, tớ có hẹn ra ngoài ăn tối với Âu Dương Thần.”
“Dạo này bạn tôi yêu đương nên muốn hẹn hò cà phê tám chuyện cũng khó nhỉ?”
“Cậu đừng có ghẹo tớ, có khi nào cậu hẹn mà tớ không đồng ý đâu cơ chứ? Ngược lại là cậu ấy, dạo này làm gì mà cứ thoát ẩn thoát hiện.
“Cậu có người yêu rồi thì tớ cũng phải tìm cho mình một bạch mã hoàng tử chứ. Tớ đâu thể sống cô độc tới già được chứ.”
“Thế đã tìm được chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Không phải bảo ra ngoài ăn tối thôi sao? Còn chuẩn bị cả quà, là dịp gì thế?”
“Hôm nay là kỷ niệm một năm tớ và Âu Dương Thần ở bên nhau”
“Ồ, thế bà mai như tớ có quà gì không nhỉ?”
“Cậu hả? Tớ sẽ bù sau nhé.”
“Trọng sắc khinh bạn.”
“Không phải đi ăn mừng kỷ niệm một năm yêu nhau sao? Sao trông cậu rầu rĩ thế? Không vui à?”
“Không phải là tớ không vui mà tớ đang lo lắng.”
“Có người yêu vừa đẹp trai vừa giàu có, tài giỏi lại yêu thương cưng chiều cậu như thế thì có gì phải lo lắng nữa chứ?”
“Đó mới là lý do đấy. Nếu anh ấy biết tớ tiếp cận anh ấy vì anh ấy giàu có, anh ấy có thể giúp tập đoàn nhà tớ vực dậy, không biết anh ấy có còn đồng ý ở bên cạnh tớ hay không nữa.”
Âu Dương Thần từ bên ngoài đi vào, từng câu từng chữ vừa rồi Triệu Vy Vân nói anh đều nghe không xót một chữ nào.
“Những gì em vừa nói có phải là sự thật không Vy Vân? Em tiếp cận anh là vì muốn cứu tập đoàn?”