Ván Cược Định Mệnh: Câu Dẫn Ngọt Ngào

Chương 32




Triệu Vy Vân nghe giọng anh liền quay lại, thấy Âu Dương Thần đang đứng sờ sờ ngay trước mặt, người cô run đến độ túi quà trong tay cô cũng rơi xuống sàn nhà từ lúc nào không hay.

“Thần.. anh.”

“Anh hỏi em, những gì em vừa nói là sự thật có phải không?”

“Em vì muốn cứu Triệu thị nên mới tìm cách tiếp cận anh đúng không?”

Hai đôi mắt anh đỏ hoe, cả người anh run lên, anh đang dần mất bình tĩnh. Anh đã chuẩn bị tất cả mọi thứ nhưng vừa rồi anh vừa nghe cái gì vậy? Người con gái anh yêu hình như chẳng có chút tình cảm nào dành cho anh nhỉ? Cô đơn giản muốn tìm người đầu tư vào Triệu thị và vừa hay Âu Dương Thần anh có khả năng làm điều đó.

“Sao không trả lời anh?”

“Anh nói đúng rồi phải không?”

Triệu Vy Vân đối diện trước những câu hỏi dồn dập của Âu Dương Thần cô không biết phải nói thế nào. Cô vì tiền mới tiếp cận anh sao? Cô cũng yêu anh mà nếu cô không yêu anh sao cô có thể đồng ý cho thứ quý giá nhất của mình cho anh chứ? Anh xem cô là loại người sống tùy tiện như vậy sao?

“Vân... trả lời anh.”

Triệu Vy Vân hít một hơi thật sâu sau mới chậm rãi lên tiếng: “Anh cũng vì cá cược với Việt Bân nên mới quen em đúng không? Anh cũng đâu yêu thương gì em đâu?”

“Em nói cái gì vậy Vân?”

“Em nghe ai nói?”

“Anh còn định giấu em tới bao giờ nữa? Những gì ngày hôm đó anh với Việt Bân nói chuyện với nhau em đều nghe hết rồi”

Âu Dương Thần trầm ngâm vài giây. Cô nói đúng, anh vì cá cược với Việt Bân nên mới tìm cách tiếp cận cô, anh cãi thế nào được.

“Em nói đúng, anh vì ván cược với Việt Bản nên mới tìm cách tiếp cận làm quen em. Nhiều lúc anh muốn nói rõ với em nhưng anh sợ em sẽ vì lý do này mà chia tay anh. Nhưng dù sao anh cũng phải cảm ơn ván cược này, nhờ vậy mà anh mới có cơ hội gặp em, ở bên cạnh em”

“Anh tiếp cận em vì muốn thắng cược với Việt Bân là đúng, anh không hề chối cãi cái sai của mình nhưng anh yêu em là thật, anh muốn lâu dài với em cũng đều là thật.”

“Mục đích anh tiếp cận em là xấu, nhưng anh yêu em là thật” Âu Dương Thần như muốn trút hết ruột gan ra để nói cho Triệu Vy Vân hiểu.

“Có thật hay không chỉ mình anh mới biết. Em làm sao biết được trong lòng anh thật sự đang nghĩ điều gì?”

“Em không tin anh sao?”



Triệu Vy Vân khẽ lắc đầu: “Tin hay không cũng không quan trọng nữa.”

“Tại sao lại không?”

“Em với anh ngay từ đầu đã sai. Cố chấp thêm nữa cũng không phải là tốt cho cả hai.”

“Em thừa nhận em tìm mọi cách để có được sự chú ý của anh là để cứu tập đoàn nhà em bởi chỉ có mình anh mới có thể làm được điều đó.”

“Em không có một chút tình cảm nào cho anh sao Vân?”

Triệu Vy Vân không đáp, hai tay cô bấu chặt, đầu óc cũng chẳng thể nghĩ được điều gì nữa, cũng chẳng biết câu hỏi kia của Âu Dương Thần cô có nghe thấy hay không nhưng cả buổi trời Âu Dương Thần cũng chẳng nhận được một chút hồi âm nào từ cô.

Âu Dương Thần kiên nhẫn chờ đợi, anh chỉ chờ đợi cô trả lời, chỉ cần cô nói có thôi, anh sẽ bất chấp tất cả để ở bên cạnh cô, nhưng sự thật lại vô cùng phủ phàng.

“Anh hiểu rồi.”

Nói xong, Âu Dương Thần liền rời đi. Anh điên cuồng lái xe đến khu resort, nơi anh dự định sẽ cầu hôn Triệu Vy Vân. Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ tiếc là người anh cần lại không có mặt.

“Triệu Vy Vân... sao cậu không nói cho anh ấy biết là cậu cũng yêu Âu Dương Thần chứ?”

“Cậu im lặng cái gì chứ?”

“Không phải anh ấy cũng có mục đích khi tiếp cận tớ sao? Anh ấy lấy quyền gì trách tớ chứ?”

“Bà cô của tôi ơi. Hai người vì cá cược mới tiếp cận nhau nhưng không phải bây giờ cả hai đều yêu đối phương sao? Bỏ qua những lỗi lầm trước đó, tiếp tục ở bên cạnh nhau thì có làm sao? Đâu phải Âu Dương Thần không cho cả hai cơ hội?”

“Tớ không biết phải làm gì mới phải nữa. Thời gian tới cứ xem như để cả hai nhìn nhận lại mọi thứ liệu có đối phương trong lòng hay không. Nếu có duyên sẽ chẳng thể nào lạc đường.

“Thế trong lòng cậu có Âu Dương Thần không?”

“Có” Triệu Vy Vân dứt khoát đáp.

“Thế sao ban nãy Âu Dương Thần hỏi cậu lại im lặng?”

“Anh ấy hỏi tớ cái gì chứ?”

Nghi Văn đưa tay vỗ vỗ trán, quả thật Triệu Vy Vân không nghe thấy câu hỏi của Âu Dương Thần.



[.....]

Âu Dương Thần lái xe đến resort của Việt Bân. Mọi thứ anh đều đã chuẩn bị, lung linh cả một góc trời nhưng người con gái anh yêu lại không tham gia cùng anh.

Việt Bân nhìn thấy Âu Dương Thần liên tục uống rượu liền lên tiếng: “Này, cậu làm sao đấy? Vy Vân đâu? Sao lại ở đây uống rượu, không đi cầu hôn à?”

Âu Dương Thần khẽ lắc đầu: “Không cần nữa.

"Hum?"

“Cô ấy vì muốn cứu tập đoàn Triệu thị nên mới tiếp cận tớ, vốn dĩ cô ấy chẳng có chút tình cảm nào với tớ cả”

"Hum?"

“Cậu cũng vì cá cược với tớ nên mới tiếp cận cô ấy sao?”

“Tớ biết tớ sai nhưng tớ cũng đâu có chấp không cho cả hai cơ hội. Nhưng trong lòng cô ấy không có tớ thì tớ biết phải làm sao?”

“Phải chi cô ấy có tình cảm với tớ thì khác đằng này cô ấy không hề yêu tớ”

“Sao cậu biết Triệu tiểu thư không yêu cậu?”

“Tớ có hỏi nhưng cô ấy không trả lời.

“Sao cậu không nghĩ là cô ấy đang sốc vì biết chuyện cậu vì cá cược với tớ

nên mới cua cô ấy?”

“Tớ cũng sốc vậy.

“Nếu cô ấy không yêu cậu thì sao lại ở bên cậu, đâu phải đến tận bây giờ cậu mới giúp Triệu gia? Nếu cô ấy muốn đi thì đã đi từ lâu rồi, cố chấp ở bên cậu làm gì để mọi chuyện thành ra như thế này.”

“Tớ không biết nữa, tớ cũng chẳng muốn biết nữa.”

Việt Bân giựt lấy chai rượu trong tay Âu Dương Thần: “Cậu yêu thì cậu phải thể hiện cho cô ấy thấy là cậu thật lòng yêu và muốn ở bên cạnh cô ấy chứ không phải vì cá cược, chứ yêu mà cậu ở đây uống rượu thì có trời mới biết được cậu muốn gì. Nhậu giải quyết được vấn đề sao?”

“Tớ yêu thì sao chứ? Một mình tớ yêu thì có tác dụng gì? Chắc gì cô ấy cần tình yêu của tớ chứ?” Âu Dương Thần bất lực lên tiếng.