Ván Cược Định Mệnh: Câu Dẫn Ngọt Ngào

Chương 30




Âu Dương Thần bế bổng cả người Triệu Vy Vân trông rất nhẹ nhàng.

Triệu Vy Vân khẽ đánh vào người anh: "Anh nói xạo, anh không say."

"Anh không say mà dám gọi em đến đón hả? Có biết em lo cho anh lắm không hả?"

"Anh không say đến nỗi không về được, nhưng có nồng độ cồn trong người nên đành nhờ bạn gái đưa anh về một chuyến."

"Anh mau thả em xuống."

"Anh bế bạn gái anh chứ có phải ai đâu mà sợ chứ?"

Âu Dương Thần đưa cô ra xe, lấy trong người chìa khóa đưa cho cô: "Làm phiền bạn gái đưa anh về nhé."

"Anh muốn về Âu Dương gia hay là về đâu?"

"Em muốn anh về đâu thì anh về đó." (

Động tác ở tay của Triệu Vy Vân dừng lại, ánh mắt hình viên đạn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngây thơ vô số tội của Âu Dương Thần: "Âu Dương thiếu gia cũng thật biết cách làm khó người khác nhỉ?"

"Làm khó chỗ nào chứ? Không phải anh đang cho em chọn sao?"

"Thế em lại quăng anh vào khách sạn tiếp vậy."

"Em định làm gì anh? Hửm? Em không được lợi dụng lúc anh say mà chiếm tiện nghi của anh đâu đấy."

"Em mới không thèm."

"Em cứ lái xe đi, anh chỉ đường. Về nhà riêng của anh."

"Ư."

Triệu Vy Vân lái xe đưa anh về nhà riêng. Căn biệt thự của anh đi khoảng nửa tiếng là đã đến nơi. Ngoài Âu Dương gia thì căn biệt thự này cũng là nơi Âu Dương Thần thường xuyên lui tới.

"Anh mau thay đồ ra đi, em đi pha cho anh một ít nước chanh."

"Cảm ơn em."

Triệu Vy Vân đi pha nước chanh, thấy Âu Dương Thần đi lên lầu liền nói vọng theo: "Anh lau người sơ qua thôi, đừng có tắm đấy."

"Hửm?"

"Tắm khuya không tốt đâu với anh cũng đang say không nên tắm."

"Ừ, anh biết rồi."



Triệu Vy Vân mang ly nước chanh lên lầu, nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm cô liền lắc đầu. Người đàn ông này quả thật rất cứng đầu.

"Anh không ngoan." Triệu Vy Vân nhìn thấy anh bước ra với quả đầu ướt nhẹp liền lên tiếng.

"Hửm? Sao anh lại không ngoan?"

"Anh không nghe lời, em đã bảo anh không được tắm khuya rồi cơ mà?"

"Người anh toàn mùi rượu, nếu không tắm em sẽ ghét bỏ anh mất."

"Anh có tắm nước ấm không đấy?"

"Anh có."

Triệu Vy Vân lắc đầu tỏ vẻ bất lực, cầm lấy ly nước cho anh: "Anh uống đi rồi ngồi xuống em lau khô tóc cho."

Âu Dương Thần ngoan ngoãn ngồi xuống để cho cô lau khô tóc, nhìn anh bây giờ nhìn chẳng giống một người đang say rượu chút nào.

"Xong rồi."

Triệu Vy Vân vừa bỏ chiếc khăn sang một bên thì Âu Dương Thần đã nhanh chóng áp thân hình to lớn của mình lên người Triệu Vy Vân.

"Á... anh làm gì thế hả?"

"Cho anh, nhé?"

"Anh là đang lợi dụng say để chiếm tiện nghi của em có phải không?"

"Anh không."

"Hửm?"

"Anh yêu em, anh không muốn mất em. Vy Vân anh muốn có danh phận." Giọng Âu Dương Thần bây giờ chẳng khác nào một đứa nhỏ đang mè nheo đòi kẹo.

"Thì bây giờ em đã là của anh rồi mà. Không phải em đã là bạn gái anh rồi sao?"

"Vy Vân, anh muốn..."

Âu Dương Thần vừa nói vừa cúi người dụi vào người Triệu Vy Vân, khiến cô có chút xiêu lòng.

"Nhột em...

"Vy Vân, em có tính chuyện lâu dài với anh không?"

"Hôm nay anh sao thế, anh nói chuyện cứ lạ lạ làm sao ấy?"



Quả thật đúng như Triệu Vy Vân vừa nói, anh lo sợ một ngày nào đó cô biết chuyện anh vì cá cược với Việt Bân mới tán tỉnh cô thì cô sẽ rời bỏ anh nên mới dùng cách này để giữ chân cô. (1

Âu Dương Thần chậm rãi lên tiếng: "Anh... sợ mất em."

"Nếu anh không làm gì có lỗi với em, chắc chắn em sẽ không rời bỏ anh."

Hành động của Âu Dương Thần bỗng khựng lại một nhịp, không làm gì có lỗi sao. Hình như anh đã làm chuyện có lỗi với cô ngay từ những ngày đầu tiên tiếp cận cô, là một lỗi vô cùng lớn mà đến anh cũng không chắc liệu cô có bỏ qua cho mình hay không nữa.

Âu Dương Thần thật sự đã yêu Triệu Vy Vân, anh sợ cô biết anh gạt cô, anh sợ cô sẽ không chấp nhận anh. Lúc trước, anh không quan tâm lắm nhưng dạo gần đây anh hay lo được lo mất, lo sợ một ngày Triệu Vy Vân sẽ bỏ rơi anh.

"Anh muốn dùng cách này để giữ chân em?" Triệu Vy Vân cất giọng hỏi.

"Không. Anh biết một khi em muốn đi thì chẳng có điều gì ngăn cản được em. Anh yêu em nên muốn có được em, đơn giản chỉ có vậy."

"Liệu anh có muốn lâu dài với em không? Hay chỉ là nhất thời vui chơi qua đường?"

"Nếu là vui chơi qua đường thì không bao giờ anh đưa em về nhà ra mắt ba mẹ anh."

Âu Dương Thần thấy cô trầm ngâm, anh cũng không biết cô đang suy nghĩ điều gì nhưng anh biết đời người con gái chỉ có một, anh cởi quần áo của cô xuống thì chắc chắn anh sẽ khoác lên người cô một chiếc váy cưới xứng đáng.

"Anh sẽ chịu trách nhiệm với em."

Âu Dương Thần cúi xuống hôn cô, đôi tay cũng luồng ra phía sau mà cởi chiếc váy trên người cô xuống. Triệu Vy Vân cũng không phản kháng mà chiều theo hành động của anh.

Triệu Vy Vân vụng về đáp lại nụ hôn của anh. Cả hai không hề về vập mà nhẹ nhàng, từng chút từng chút tận hưởng khoảng thời gian tuyệt vời này khi ở bên cạnh nhau.

Cả người cô ôm lấy Âu Dương Thần. Rất nhanh dưới sự thuần thục của Âu Dương Thần, Triệu Vy Vân đã không còn mảnh vải nào che thân.

Triệu Vy Vân cắn môi, nhìn anh với vẻ mặt không quan tâm. Cô to gan đưa tay cởi từng cúc áo của anh, động tác vụng về khiến Âu Dương Thần bức rức cả người.

"Em đang hành hạ anh đấy sao?"

Nửa phần thân trên của Âu Dương Thần hiện ra trước mắt cô. Triệu Vy Vân tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn lên những múi trên cơ thế của anh.

Âu Dương Thần chậm rãi, không về vập, anh sợ bé con của anh sẽ sợ. Khi cơ thể cơ dần thích nghi anh mới dần dần tăng tốc độ.

"A... ưm... Thần..."

Âu Dương Thần nghe tiếng rên ngắt quãng của Triệu Vy Vân mà trong lòng chợt cảm thấy sung sướng. Cô đã đồng ý cho anh thứ quý giá nhất của cô, anh nguyện cả đời này sẽ luôn yêu thương, bảo bọc người con gái này.

"Vy Vân... Anh yêu em."

Cơ thế của Vy Vân cũng đung đưa theo từng nhịp va chạm của anh. Mãi đến khi cả hai đạt khoái cảm, Triệu Vy Vân mới lí nhí đáp lại tiếng yêu của anh.

"Thần... em cũng yêu anh."