Quay lại với vài tiếng trước.
Triệu thị không được các nhà đầu tư rót vốn, liên tục bị Vương thị cản đường khiến cho Triệu Phong một phen lao đao. Triệu Phong trở về nhà với dáng vẻ mệt mỏi, ông không còn dáng vẻ tự tin như trước nữa, dần dần thu mình lại. Cả ngày hôm nay ông phải chật vật rất nhiều nơi để xin đầu tư nhưng kết quả nhận lại chỉ là những cái lắc đầu ngao ngán, tệ hơn là họ mắng chửi ông thậm tệ, những người trước đây là anh em chí cốt trên thương trường của ông vì nhận được lợi ích của Vương gia mà quay ra trở mặt với Triệu Phong.
Triệu Phong vừa chịu sức ép của các cổ đông, về nhà tưởng chừng được nghỉ ngơi nhưng hai chữ về nhà lúc này lại khiến ông áp lực hơn bao giờ hết, Thục Tâm không lấy một câu an ủi chồng trước khó khăn ngược lại còn nhẫn tâm buông lời cay đắng.
“Nếu biết trước ông bất tài vô dụng như vậy tôi đã không gả cho ông, để bây giờ mẹ con tôi phải chịu khổ như thế này.”
“Chịu khổ? Tôi có để bà và các con phải thiếu thốn ngày nào chưa? Thay vì động viên tôi thì bà lại chỉ biết nghĩ đến tiền. Bà làm vợ kiểu này sao?”
“Ông muốn tôi phải như thế nào? Phải cơm bưng nước rót hầu hạ ông mới vừa lòng?”
“Triệu Phong tôi sống mấy chục năm trên đời, chưa bao giờ tôi có suy nghĩ sẽ để vợ con tôi phải hầu hạ mình. Cái duy nhất tôi cần là những lúc khó khăn như thế này bà sẽ ở bên cạnh động viên tôi, chỉ cần an ủi tôi một câu thôi thì Triệu Phong tôi cũng cảm thấy mãn nguyện rồi chứ chưa bao giờ tôi dám nghĩ vợ mình sẽ giúp đỡ tôi trong giai đoạn khó khăn hết cả.”
Triệu Phong nói với giọng vô cùng mệt mỏi, có lẽ những áp lực đè nén bấy lâu nay không được giải tỏa, ông thất vọng về bản thân mình một thì ông thất vọng về người đầu ấp tay gối với mình tới mười. Đáng lý ra những lúc như này thì vợ ông sẽ ở bên cạnh để động viên, làm động lực vực dậy tinh thần nhưng sao khi đối diện với Thục Tâm ông lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng, nó còn áp lực hơn cả việc ông phải rong ruổi bên ngoài cả ngày trời để xin hết người này đến người kia rót vốn vào Triệu thị.
Triệu Vy Vân ở bên ngoài về, cô nghe rõ từng câu từng chữ hai người nói với nhau. Nhìn sự mệt mỏi của Triệu Phong mà lòng cô như đang có ai bóp nghẹn, khó chịu vô cùng. Cô chỉ ước bản thân đủ thành công để có thể phụ giúp ông một tay vào những lúc như thế này.
Cả hai lời qua tiếng lại một hồi, cuối cùng Triệu Phong không chịu được nữa mà bỏ vào thư phòng, bỏ lại bà ta bên ngoài với giọng điệu liên tục chì chiết về sự sa cơ thất thế của Triệu thị.
Triệu Vy Vân cũng không vào nhà mà cô bỏ ra ngoài, cô lang thang không biết phải đi đâu, trong lòng vô cùng rối bời, không biết ai xui khiến mà cô lại gọi điện thoại cho Âu Dương Thần, dùng lý do trả áo để có cơ hội gặp anh.
[...]
Âu Dương Thần thấy cô không trả lời, nhưng hai hàng nước mắt đã lăn dài trên má cô từ lúc nào mà đến cả chủ nhân của nó cũng không hề hay biết.
Âu Dương Thần thấy vậy liền trở nên luống cuống, bối rối không biết phải làm sao với cô. Anh di chuyển sang ngồi bên cạnh cô, hai tay giữ mặt cô đối diện với anh: “Hôm nay cô sao thế? Có chuyện gì sao?”
Triệu Vy Vân cũng không biết phải trả lời câu hỏi của anh như thế nào mới phải, chỉ thoáng lắc đầu rồi tìm cách thoát khỏi sự kiểm soát của tay anh. Cô không quen khi để bản thân đối diện với Âu Dương Thần trong bộ dạng này.
“Khó nói lắm sao?”
“Trông tôi lúc này rất thê thảm có phải không? Có phải trông rất xấu xí không?” Triệu Vy Vân khẽ cất giọng hỏi.
Quả thật trông cô bây giờ khác xa với dáng vẻ thường ngày. Nếu bình thường nhìn cô hoạt bát, vui vẻ bao nhiêu thì bây giờ cô lại trầm lặng bấy nhiêu, gương mặt của cô đã tèm nhem nước mắt.
Âu Dương Thần khẽ đưa tay lau nước mắt của cô, khẽ lắc đầu đáp: “Không xấu.”
“Anh nói dối, tôi không tin.”
Âu Dương Thần: “...”
“Cô không tin vậy cô hỏi tôi làm gì?”
“Vậy Âu Dương thiếu gia cứ xem như không nghe tôi hỏi là được.”
“Vậy sao? Nhưng biết làm sao được, tôi lỡ nghe mất rồi.”
“Tôi cũng không bận tâm lắm đâu.”
“Nhưng tôi thì có đấy.”
Cả hai rơi vào trầm tư lúc lâu, Âu Dương Thần cũng không biết phải dỗ dành con gái như này, chỉ im lặng ngồi bên cạnh. Còn Triệu Vy Vân thì chốc chốc lại thút thít khóc.
“Là chuyện của Triệu thị sao?” Âu Dương Thần khẽ lên tiếng.
Triệu Vy Vân nghe anh nhắc đến Triệu thị liền ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt có vẻ khá ngạc nhiên khi nghe anh hỏi.
“Định hỏi sao tôi biết?”
Triệu Vy Vân khẽ gật đầu.
“Triệu thị là một tập đoàn tương đối lớn mạnh và có tiếng trên thị trường trong nhiều năm gần đây, chỉ cần một chút biến cố nhỏ, báo chí nhất định sẽ đưa tin, vừa hay tôi cũng là người thường xuyên đọc tin tức nên biết thôi.”
“Thì ra là vậy.”
“Kinh doanh là như vậy, có lúc lên lúc xuống. Đấy là chuyện hết sức bình thường.”
“Vậy Âu Dương tổng đã bao giờ thất bại chưa?”
“Chưa từng.” Âu Dương Thần dứt khoát đáp.
Triệu Vy Vân cũng không hỏi gì thêm, cô lấy chiếc áo vest trả lại cho anh: “Áo của anh.”
“Ừ.”
Ngồi được một lúc lâu thì người làm ở Triệu gia gọi điện thoại đến.
“Alo?”
“Tiểu thư, lão gia nhập viện rồi.”