Triệu Vy Vân phải mất vài giây mới định hình được những gì người làm vừa nói, cả người cô trở nên run rẩy, chiếc điện thoại trên tay cô cũng vô cũng rơi xuống sàn nhà.
Triệu Vy Vân dần mất bình tĩnh, động tác của cô cũng trở nên luống cuống. Cô vội vã nhặt điện thoại lên, cầm lấy túi xách rời đi.
Âu Dương Thần thấy cô không ổn cũng nhanh chóng đuổi theo sau.
“Có chuyện gì à?”
“Ba tôi nhập viện. Không nói với anh nữa, tôi phải về ngay.”
“Tôi lái xe đưa cô đi. Cô ở đây đợi tôi, tôi đi lấy xe.”
Tâm trạng của Triệu Vy Vân lúc này vô cùng rối, chỉ biết ngoan ngoãn nghe theo lời Âu Dương Thần, cô đứng bên đường đợi anh đi lấy xe.
Rất nhanh, Âu Dương Thần đã có mặt. Anh thấy sắc mặt cô càng lúc càng trở nên tệ, tay cầm chặt chiếc điện thoại, chốc chốc lại gọi để nghe ngóng tình hình. Âu Dương Thần cũng không làm phiền đến cô, chuyên tâm lái xe, anh đạp ga rất nhanh đến thẳng bệnh viện trung ương thành phố.
Tại bệnh viện trung ương thành phố.
Triệu Phong đang ở bên trong phòng cấp cứu. Bên ngoài hành lang chỉ duy nhất chỉ có bà vú đang chắp tay cầu nguyện.
Nhìn thấy Triệu Vy Vân đến, bà liền gáp gáp đi đến.
“Tiểu thư, cô đến rồi.”
“Vú, ba con sao rồi ạ?”
“Lão gia đang được cấp cứu bên trong.”
“Có chuyện gì vậy vú, không phải ba con vẫn đang khỏe mạnh sao? Sao lại thành như thế này được ạ?”
Bà vú thoáng thở dài rồi chậm chạp lên tiếng: “Lúc tối, lão gia và phu nhân có lời qua tiếng lại, lão gia vì quá tức giận mà lên cơn đau tim.”
“Lại là bà ta.”
“Bà ta đâu rồi hả vú?”
“Vú cũng không rõ nữa. Mọi người trong nhà quýnh quáng cả lên, vội đưa lão gia đi bệnh viện cấp cứu nên cũng chẳng ai để ý đến việc phu nhân đã đi đâu.”
Triệu Vy Vân nhìn cánh cửa phòng cấp cứu vẫn đóng chặt, đèn vẫn sáng mà lòng cô đau nhói, sao ba cô lại khổ như này cơ chứ.
“Ba con vào đó lâu chưa vú?”
“Cũng được một lúc rồi.”
“Lão gia ăn ở hiền lành nhất định sẽ không sao, tiểu thư yên tâm. Lão gia nhất định bình an vô sự về với chúng ta.”
Triệu Vy Vân chắp tay, trong lòng thầm cầu nguyện: “Mẹ ơi, mẹ ở trên trời có linh thiêng mẹ phù hộ cho ba tai qua nạn khỏi mẹ nhé. Mẹ đừng đưa ba đi mẹ nhé.”
Triệu Vy Vân ngồi phịch xuống đất, đầu cô lúc này chẳng còn nghĩ được gì nữa, cô chỉ mong ba cô bình an, bấy nhiêu thôi là đủ rồi.
Âu Dương Thần từ đầu đến cuối chỉ đứng yên một góc, anh sợ nếu như anh lên tiếng sẽ khiến cô càng trở nên phân tâm nên chọn cách im lặng đứng bên cạnh cô.
Nhiều giờ đồng hồ trôi qua, cuối cùng cánh cửa cũng mở ra. Triệu Vy Vân gấp gáp chạy đến chỗ các bác sĩ.
“Bác sĩ, ba tôi sao rồi ạ?”
“Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch nhưng để bình phục lại như bình thường e là vẫn cần chút thời gian. Trường hợp xấu nhất thì sống cảnh này nửa đời còn lại.”
“Ý bác sĩ là sao ạ? Không phải bác sĩ vừa nói ba tôi không sao rồi sao?”
“Cô bình tĩnh nghe tôi nói.”
“Bệnh nhân có tiền sử bệnh tim, lần này lại lên cơn đau đột ngột gây ảnh hưởng rất lớn, có thể kéo ông ấy khỏi tay của cửa tử đã là một kỳ tích, còn có bình phục lại như trước hay không thì ý chí của bệnh nhân đóng một vai trò rất lớn vì theo tôi thấy khả năng cao là bệnh nhân đang không muốn tỉnh, ý thức về sự sống của bệnh nhân hầu như rất yếu.”
“Sao lại có thể chứ? Sao có thể có chuyện này được chứ?”
“Có thể trước khi xảy ra chuyện bệnh nhân đã phải chịu một áp lực gì đó rất lớn và trong lòng nghĩ chỉ có chết đi mới được giải thoát nên ý thức tỉnh dậy của bệnh nhân rất yếu ớt.”
Triệu Vy Vân nghe xong thì ngồi phịch xuống đất, cô không tin vào tai mình, cô dần trở nên mất bình tĩnh, hai tay ôm đầu, cứ như vậy mà khóc như một đứa trẻ.
“Ba ơi...”
“Mẹ ơi, mẹ đừng đưa ba đi mà. Mẹ ơi...”
Triệu Vy Vân cứ như vậy mà khóc nấc lên. Âu Dương Thần thấy vậy liền ngồi xuống trước mặt cô. Triệu Vy Vân cứ như vậy mà ôm chầm lấy anh, khóc nức nở như một đứa trẻ.
Âu Dương Thần cũng khẽ vỗ vỗ vào lưng cô dỗ dành: “Đừng khóc, ba cô nhất định sẽ không sao.”
Suốt thời gian Triệu Phong ở bệnh viện theo dõi, hầu như người túc trực bên cạnh chỉ có Triệu Vy Vân còn mẹ con Thục Tâm chẳng thấy bóng dáng đâu.
Âu Dương Thần cũng có đôi ba lần đến bệnh viện để thăm ông, hơn hết là anh muốn biết tình hình của Triệu Vy Vân như thế nào vì dường như anh gọi hay nhắn tin đều không nhận được phản hồi từ cô. Triệu Vy Vân hầu như không cầm đến điện thoại, chỉ chuyên tâm chăm sóc ba với hy vọng một ngày nào đó ông sẽ tỉnh lại nhưng ông trời thật biết cách thử lòng người, đã gần một tháng trôi qua nhưng Triệu Phong vẫn nằm đó, chưa có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy ông sẽ tỉnh lại. Mỗi ngày nhìn ông trong tình cảnh này, Triệu Vy Vân lại tự trách bản thân không quan tâm đến ông nhiều hơn, để ông xảy ra chuyện như thế này.
“Âu Dương tổng đến có việc gì không ạ?”
“Không, tôi đến thăm cô và Triệu tổng.”
“Cảm ơn anh.”
Nhìn người cô xanh xao, gầy đi trông thấy, trong lòng Âu Dương Thần lại có chút khó chịu.
“Chuyện của Triệu thị cô định như thế nào?”
“Chuyện của tập đoàn tính sau đi, chuyện tôi quan tâm lúc này là ba tôi. Ông ấy là tất cả đối với tôi, tôi đã mất mẹ, tôi không thể nào mất đi người ba này được nữa.”
“Tôi sẽ giúp cô vựt dậy tập đoàn.”
Triệu Vy Vân rất thức thời mà lên tiếng: “Điều kiện của anh là gì?”
“Làm bạn gái của tôi.”