Dáng ngồi hờ hững kèm câu nói kia thật dễ khiến cho người nghe cảm nhận được độ phong bạt của anh ta.
“Triệu tiểu thư xinh đẹp như vậy, không lẽ một chút rung động cũng không có? Cậu không thích phụ nữ đấy à?”
“Vớ vẩn.”
“Cậu xem cô ấy là trò cá cược không sợ người đẹp biết sẽ tẩn cậu một trận à?”
“Cậu suy nghĩ phong phú quá rồi đấy.”
“Đúng là tảng băng ngàn năm, một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có.”
Việt Bân rơi vào trầm tư một lúc lâu, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ rồi lại lên tiếng: “Không lẽ cậu tiếp cận Triệu tiểu thư chỉ vì khu resort của tớ.”
“Nếu không thì còn lý do nào khác?” Âu Dương Thần nhanh chóng đáp lời.
“Nếu một ngày nào đó cậu bị Triệu tiểu thư kia làm cho rung động thì sao nhỉ? Chắc chắn sẽ hay ho lắm đây.” Việt Bân nói với giọng điệu đầy hào hứng.
Âu Dương Thần nghe xong cũng thôi không đáp lại, trong đầu không biết đang suy tính chuyện gì mà trông có vẻ rất suy tư.
“Mà này, tớ nghe nói Triệu gia thời gian gần đây đang rất khó khăn. Các nhà đầu tư đều bị Vương thị gây sức ép nên không một ai dám đầu tư vào Triệu gia dù cho các dự án của họ đều làm rất tốt.”
“Ừ.”
“Hả?”
“Thì sao? Cậu nói với tớ chuyện này làm gì?”
“Không phải cậu đang theo đuổi Triệu tiểu thư sao? Cậu giúp gia đình cô ấy, khéo cô ấy lại rung động trước cậu ấy. Chút tiền nhỏ đó có là gì so với khối tài sản kếch xù của cậu chứ.”
Âu Dương Thần nghe hai chữ ‘theo đuổi’ từ miệng của Việt Bân liền nhíu mày: “Cậu nôn nóng muốn dâng khu resort đến vậy à? Lại trực tiếp vẽ đường cho hươu chạy? Việt Bân, có phải là cậu không đấy?”
“Là tôi đang nôn nóng cái sự ế của cậu đấy? Cậu giàu như thế mà vẫn muốn khu resort của tớ à? Thật chẳng đáng là bao.”
“Chẳng đáng là bao thì cậu tiếc cái gì? Việt Bân thiếu gia chắc không phải là đang muốn nuốt lời đấy chứ?”
“Chuyện ông đây hứa thì nhất định sẽ làm. Chỉ sợ là... Âu Dương thiếu gia cậu không cua đổ con gái nhà người ta thôi. Chút quà mọn đó có đáng là bao.” Việt Bân mạnh miệng lên tiếng.
“Ừ.”
Âu Dương Thần ở lại được một lúc liền rời đi. Vừa ra khỏi quán thì điện thoại vang lên.
“Alo?”
“Là tôi, Triệu Vy Vân.”
“Tôi biết. Ngoài cô ra không ai có to gan mà gọi tôi vào giờ này cả.”
Triệu Vy Vân nhìn đồng hồ, không phải mới hơn tám giờ thôi sao, làm cô còn tưởng đã quá nửa đêm không bằng. Cái con người khó ở này.
“Không phải chỉ mới hơn tám giờ thôi sao? Cũng đâu trễ đến mức không thể gọi điện thoại được chứ? Anh bị khó ở à?”
“Ừ.”
Nghe giọng điệu của Âu Dương Thần có vẻ hơi khó chịu, Triệu Vy Vân cũng cảm thấy hơi rén, không muốn tiếp tục chọc giận người đàn ông này.
“Gọi tôi có gì không?”
“Trả áo cho anh chứ không lẽ nhớ anh nên gọi hay sao mà hỏi.”
“Ừ. Biết đâu bất ngờ phải không Triệu tiểu thư.”
“Sao, bây giờ anh có lấy áo không?”
“Chỉ vì một cái áo mà khiến Triệu tiểu thư cất công gọi điện thoại cho tôi, nếu tôi nếu không lấy thì e là rất thất lễ có phải không?”
“Thế này đi, cô gửi địa chỉ cho tôi. Tôi đến đón cô ăn tối, sẵn tiện lấy áo. Thế nào?”
“Tôi gọi chỉ để trả áo, không phải hẹn đi ăn tối.”
“Cô trả áo cho tôi, tôi mời cô ăn tối, không phải là quá hợp tình hợp lý rồi hay sao?”
Âu Dương Thần trả lời tỉnh bơ, giọng điệu cũng rất bình thường như chẳng có điều gì mờ ám ở đây nhưng sao Triệu Vy Vân cứ cảm thấy sai sai gì ở đây ấy nhỉ.
“Cũng đâu phải lần đầu ăn tối cùng nhau? Có nghiêm trọng đến mức phải suy nghĩ lâu như vậy không?”
“Tôi gửi định vị rồi đó. Làm phiền Âu Dương thiếu gia nhé.”
“Ừ.”
Ừ? Ý anh ta là Triệu Vy Vân cô đang làm phiền anh ta ư. Rõ ràng là anh ta đòi sang đón cô sao bây giờ lại thành cô làm phiền anh ta vậy? Cái tên khó ưa không nói lý lẽ này.
Âu Dương Thần tắt máy, nhanh chóng lái xe đến địa chỉ Triệu Vy Vân vừa gửi để đón cô. Cả hai cùng nhau dùng bữa, không khí có vẻ vô cùng căng thẳng.
“Đi ăn cùng tôi khiến cô căng thẳng đến vậy à?”
“Ừ.”
“Tôi làm gì khiến cô căng thẳng?”
“Không biết.”
“Thế căng thẳng cái gì?”
“Anh ăn đi, tra khảo tôi mãi thế?” Giọng điệu Triệu Vy Vân pha chút khó chịu lên tiếng.
Âu Dương nhận ra vẻ mặt của Triệu Vy Vân có chút không vui, khác hẳn với vẻ thường ngày, dù cả hai có nói qua nói lại thì cũng không đến mức khiến cô phải bực dọc khó chịu như lúc này.
“Hôm nay cô sao thế? Khó chịu ở đâu à?”
“Không.”
“Kiệm lời như thế làm gì?”
“Giống anh đấy.”
“Có sao?”
Triệu Vy Vân không đáp, mặt cúi xuống không muốn đối diện với Âu Dương Thần. Anh ta là một người khá nhanh nhạy, cô sợ anh sẽ nhìn thấu suy nghĩ của mình nên cứ cúi gằm mặt xuống.
Âu Dương Thần thấy cô cứ liên tục cúi gằm mặt, đồ ăn cũng không hề đụng đũa, sắc mặt có vẻ rất căng thẳng. Suy đi nghĩ lại hình như anh cũng đâu có làm gì chọc giận cô để cô có thái độ như này.
“Làm ra chuyện xấu gì rồi mà không dám ngẩng mặt?”
Nghe giọng Âu Dương Thần, Triệu Vy Vân mới ngẩng mặt lên, hai mắt đã đỏ hoe từ lúc nào không hay.
Âu Dương Thần thấy cô như vậy, phút chốc có vẻ hơi lúng túng: “Nào, sao lại khóc rồi?”