Lâm Tiêu đang đội mũ bảo hiểm, đột nhiên phun ra một ngụm máu, ba trái tim màu đỏ trên đỉnh đầu đã giảm đi một.
Thời gian cũng giống như hai nhóm người trước, chỉ mới trôi qua một hơi thở.
"Chuyện này... chuyện này... chẳng lế thiếu niên kia cũng không giải được sao?"
"Sao có thể như vậy được! Ta còn tưởng hắn rất tài giỏi!"
"Tên đó đang làm cái quái gì vậy! Tự tin bước lên như thế, hoá ra cũng không làm được gì ư?"
"Đừng hoảng hốt! Nói không chừng... vừa rồi do hắn bất cẩn thôi, tiếp theo sẽ không bị mất tim nữa đâu."
"Đúng đúng, thiếu niên đó nhất định có thể, hãy tin tưởng hắn."
Tất cả mọi người đều nín thở, vô cùng lo sợ.
Ngay cả Can Anh Túc và Ngạo Hưng cũng trở nên căng thẳng.
Những cánh cửa phong ấn này là do một vị tuyệt thế đại năng thiết lập, tu vi thực lực như bọn họ, trong mắt đối phương, chỉ là loại sâu kiến nhỏ nhất, tầm thường nhất trong số đám côn trùng thấp kém.
Bọn họ đều hy vọng Đại Tiêu Tiêu sẽ an toàn, vượt qua được cửa ải!
Can Anh Túc vừa nghĩ đến đây.
Phụt!
Lâm Tiêu lại phun ra một ngụm máu, trái tim màu đỏ trên đỉnh đầu lại giảm bớt, chỉ còn lại một trái cuối cùng.
Nếu như trái tỉm cuối cùng này cũng biến mất.
Vậy có nghĩa là...
"Xong rồi xong rồi, ta đã biết ngay mà, cửa ải này không qua được." "Vậy... chúng ta chỉ có thể chờ chết sao?!"
"Đều là lỗi của thằng nhãi đó, từ bỏ cửa ải thứ hai là được rồi, tại sao. phải lựa chọn tiếp tục!"
"Ta rõ ràng đã từ bỏ, tại sao còn muốn kéo ta vào đây."
Nhìn thấy Lâm Tiêu lại rớt thêm một trái tim đỏ, tất cả mọi người đều suy sụp tỉnh thần.
Trong mắt bọn họ, cọng rơm cứu mạng cuối cùng đã bay xa. Chờ đợi bọn họ, chỉ còn lại cái chết. Lúc này.
Một bóng áo đỏ đột nhiên lao ra từ trong đám người, nhắm thẳng về phía... những người đang đội mũ bảo hiểm kia
Một cỗ lực phá hoại cực kỳ mãnh liệt từ trên người nàng tỏa ra, khiến không gian xung quanh đều bị bóp méo, xuất hiện một vài vết nứt.
Hả?!
Nữ nhân đó muốn làm gì?
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn sang.
"Cô nương, chờ một chút, ngươi đây là muốn...?!"
Thân hình Ngạo Hưng khẽ động, tốc độ cực nhanh.
Lắc mình hai lần đã vọt lên trước một bước, chắn đường đi của bóng người áo đỏ.
Đây chính là ái nhân của Nguyên tổ đại nhân, Nguyên Tổ đại nhân không có ở đây, Can Anh Túc tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được.
"Tránh ra, ta muốn đi cứu hắn." Ánh mắt Can Anh Túc lạnh lùng, ngữ khí có chút gấp gáp.
Nếu như Đại Tiêu Tiêu không vượt qua được.
Vậy thì nàng sẽ phá hủy cái mũ bảo hiểm kia, ít nhất phải cứu được Đại Tiêu Tiêu rồi tính tiếp.
Bắt nàng trơ mắt nhìn Đại Tiêu Tiêu chết, đó là điều không thể.
"Ta hiểu tâm trạng của ngươi, nhưng mà... nhưng mà..."
Ngạo Hưng cũng không biết nên nói gì cho phải.
Hắn ta đương nhiên không muốn nhìn thấy Nguyên tổ đại nhân nhà mình chết, nhưng mà ở trong không gian lĩnh vực này, muốn cứu người, nào
có dễ dàng như vậy.
Ngay khi hai người sắp xảy ra tranh chấp, Can Anh Túc đang định cưỡng ép động thủ, đá bay Ngạo Hưng, sau đó chạy tới phá hủy mũ bảo hiểm.
Đám người bên dưới đột nhiên hô lớn, khiến cả hai giật mình. "Mẹ kiếp!! Đây là chuyện gì xảy ra??"
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Hả!? Còn có thể chơi như vậy sao? Hắn làm kiểu gì hay vậy?" "Chuyện này... chuyện này thật là thần kỳ."
Can Anh Túc và Ngạo Hưng nghe được tiếng cảm thán kinh ngạc của bọn họ, đều nhíu mày, thuận theo ánh mắt của đám người nhìn sang.
Là Đại Tiêu Tiêu. Là Nguyên tổ đại nhân.
Khi hai người nhìn thấy mũ bảo hiểm trên đầu Lâm Tiêu, đều sững sờ, ngây người.
Bởi vì... Số trái tim màu đỏ vốn chỉ còn lại một, bây giờ đã biến trở lại thành ba...
Cả đám người vừa được chứng kiến điều kỳ diệu đều hoang mang, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ có Can Anh Túc là khác biệt...
Nàng chớp chớp mắt, trong đầu hiện lên một loại thuật pháp mà Đại Tiêu Tiêu am hiểu.
Tuế Nguyệt Hồi Tố?!
Xài như vậy... cũng được nữa hả?!