Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 43






Sau khi biết được thông tin này, ánh mắt của Lâm Tiêu thay đổi, có chút kỳ quái.

Thực lực như vậy mà có thể xếp thứ 96 trên bảng tinh anh. Vậy bảng tinh anh này cũng chỉ đến thế mà thôi.

Lục Minh Nguyệt dường như biết được Lâm Tiêu đang nghĩ gì, cho nên bèn giải thích.

“Lâm Tiêu sư đệ, trên bảng tinh anh nội môn, ngọa long tàng hổ, đại đa số đều là cường giả Luân Hải cảnh.”

“Tu vi Tụ Linh cảnh viên mãn như ta đây, cũng chẳng có mấy người.”

“Nhưng với thực lực của Lâm Tiêu sư đệ, nhất định có thể trở thành người đứng đầu bảng.” Lục Minh Nguyệt còn tiện thể kể một vài ví dụ về mấy vị cường giả.

“Sư tỷ, vậy làm thế nào mới có thể vào bảng tinh anh của nội môn?” Lâm Tiêu hỏi.

“Trực tiếp tới khiêu chiến là được, nhưng chỉ có thể khiêu chiến với những người cao hơn mình từ 20 bậc đổ lại.”

“Cũng tức là, Lâm Tiêu sư đệ muốn tiến vào tinh anh bảng, có thể tới khiêu chiến với người xếp hạng từ 80 tới 100. Khiêu chiến thành công có thể trực tiếp vào bảng rồi.”

Lục Minh Nguyệt phổ biến một lần về quy định xếp hạng trong nội môn.

Lâm Tiêu lại có vẻ không hào hứng lắm.

“Lâm Tiêu sư đệ, tiến vào bảng tinh anh, không chỉ mỗi tháng được nhận tài nguyên nhiều hơn so với đệ tử bình thường. Có đôi lúc danh ngạch của một vài hoạt động đặc biệt trong tông môn, cũng chỉ có những người đầu bảng mới có thể hưởng.”

“Ta nghe nói tháng sau, di tích Vô Cực Thượng Cổ sẽ khởi động.”

“Tới lúc đó, sẽ không chỉ có mỗi tông môn chúng ta tham dự, còn có các tông môn khác của vương triều Đại Ngụy đều sẽ tham gia.”

Lục Minh Nguyệt nói ra một tin tức.

“Di tích Vô Cực Thượng Cổ? Đó là nơi nào vậy?” Lâm Tiêu lục tìm trong ký ức, không hề có ấn tượng gì về nơi này.

Đó là một nơi đầy ắp cơ duyên, mà vì một vài quy tắc của Thiên Địa, cho nên chỉ có người nào dưới Toàn Đan cảnh, trong tay nắm giữ lệnh bài mới có thể tiến vào.

“À đúng rồi! Khối Thử Kiếm Thạch dùng trong cuộc kiểm tra ngoại môn, chính là do tông chủ rất lâu, rất lâu về trước đoạt được từ trong di tích đấy.”

Lục Minh Nguyệt đem những gì mà mình biết đều nói hết ra.

Lâm Tiêu nghe tới đây, hơi sững lại. Đôi mắt hắn sáng lên.

“Chỉ cần xếp hạng đầu là có thể đi đúng không?” Giọng điệu của Lâm Tiêu mang theo sự kích động.”

“Ờ, đúng, là vậy đó!” Lục Minh Nguyệt khó hiểu nhìn Lâm Tiêu một cái.

Có chuyện gì vậy? Ban nãy còn tỏ ra không hứng thú cơ mà. Sao đột nhiên lại hưng phấn vậy.

Thật là kỳ lạ

Mười mấy phút sau.

chapter content