Chương 9: Ranh Giới Sinh Tử!
"Tất cả xuống xe!"
Tên giặc cỏ mặt mày hung tợn cầm đao gào thét.
"Thôi xong rồi tụi bây ơi, thật gặp mẹ nó c·ướp rồi!" Thuận bối rối kêu gọi.
Đám người trong xe cũng nghe được động tĩnh bên ngoài, lập tức kéo mành lao ra.
"Má, cái miệng của mày đó Thuận!" Thiện mặt mày khó coi oán trách.
"Mất quần què gì đổ thừa tao!?" Thuận khó chịu liếc mắt.
"Thằng nào lúc đầu cứ bép xép trên đường gặp c·ướp!?" Thiện hung tợn nói.
"Ủa, tao nói sự thật chứ đổ thừa cái gì? Ngay từ đầu tao đã cảm thấy cái xe này quá rêu rao rồi, bảo đổi không đổi, thằng nào nói đi xe như vậy mới hợp với đẳng cấp? Hả!?" Thuận trợn mắt.
"Thôi!!! Giờ này còn cãi nhau ăn *** à!? Đánh ngựa phi thẳng, đừng dừng lại!" Khanh khó thở gầm lên.
Lê Thuận nuốt xuống bất mãn, nắm chặt roi da quật mạnh.
Hí!!!
Hai con chiến mã rống lên, vó ngựa đạp nhanh phi nước đại.
Lộc cộc... lộc cộc...
"Dừng lại!"
Giặc cỏ gầm thét.
"Bổn đại gia bảo các ngươi dừng lại có nghe không!?"
"Đừng dừng! Phi thẳng cho tao! Đâm c·hết con bà nó!" Thiên la lớn.
"Giữa thanh thiên bạch nhật dám chặn đường ăn c·ướp, bố tông c·hết mẹ mày!" Thuận phá rách cổ họng gào lên.
"Bổn đại gia bảo các ngươi dừng lại ngay!!! Nếu không đừng trách bổn đại gia ra tay độc ác!" Giặc cỏ hung ác đe dọa.
Trông thấy không có hiệu quả, hắn lập tức nộ lãng trùng thiên.
"Tốt tốt tốt! Là các ngươi lựa chọn c·ái c·hết!"
Nói xong, hắn đạp đất nhảy lên, cùng với song mã trực diện đối đầu.
Ầm!
Bụi mù phun trào, văng ra bốn phương tám hướng.
Tên giặc cỏ sức khỏe kinh người, toàn thân bắp thịt nổi lên cuồn cuộn, một phát ôm chặt song mã vật ngã xuống đất.
"Vãi chưởng! Chọc phải ổ kiến chúa rồi!"
Đám người thít chặt bờ mông, trong lòng dâng lên hoảng sợ.
"Nhảy khỏi xe mau!" Phạm Hồng Khanh la lớn.
Không cần hắn nói, những người khác đều đã nhảy ra từ sớm.
"Mẹ nó!" Khanh chửi thầm, lập tức nhảy bổ khỏi xe, cả người lăn lộn dưới đất, cuốn lên vô số bụi bẩn.
"Chạy!"
Chưa kịp định thần trở lại, hắn liền nghe thấy bên tai truyền đến âm thanh của Diệp Văn Lợi.
"Chạy đi đâu!?"
Giặc cỏ híp mắt, nắm chặt đại đao bổ tới.
"Không được rồi, mau chạy tản ra!" Lê Thuận gầm lên.
Năm người phân thành năm hướng cắm đầu bỏ chạy.
"Hôm nay bổn đại gia sẽ làm thịt hết mấy thằng nhóc các ngươi!" Giặc cỏ ngửa đầu rống giận.
Xong, hắn hóa thành tàn ảnh hướng về bóng người gần nhất truy đuổi.
"Con mẹ nó! Bốn thằng kia sao không rượt hả đại ca!" Lê Thuận mặt mày tái xanh khóc rống.
"Chạy đi đâu!"
Một đạo bóng đen từ trên bầu trời giáng xuống.
Ầm!
Cán đao vỗ vào sau ót.
"Xong con bê!" Thuận tuyệt vọng thầm nghĩ, sau đó lâm vào b·ất t·ỉnh.
Ầm!
"Một đứa!"
Giặc cỏ nhếch mép, tiếp tục quay đầu t·ruy s·át.
10 phút qua đi!
Năm người toàn bộ b·ị b·ắt, trói thành một đoàn!
Ào!
Một gáo nước lạnh tạt xuống. Tên giặc cỏ ngồi xổm vỗ mạnh lên mặt từng người.
"Tỉnh!"
Năm người lờ đờ nhấc lên hai mí. Nhìn xem gương mặt đầy rẫy râu ria hiện ra trước mắt, đám thanh niên thoáng chốc hoảng loạn vùng vẫy.
"Đừng giãy giụa vô ích!" Giặc cỏ nhàn nhạt nói.
Thuận lúc này khóc lóc van xin: "Đại ca đại nhân đại lượng tha cho tiểu đệ một cái mạng chó đi đại ca, tiểu đệ trên có mẹ già tám chục tuổi, dưới có con thơ còn chưa đầy tháng, cả nhà mấy chục miệng ăn đều do một mình tiểu đệ nuôi sống, tiểu đệ c·hết rồi chỉ sợ mẹ già cùng con nhỏ ở nhà sống không qua nổi mùa khoai sọ năm nay, đại ca tha cho tiểu đệ đi mà đại ca... "
"Đúng đúng, em biết đại ca là người lương thiện, chỉ là bị dòng đời đưa đẩy mới bất đắc dĩ lên đây làm c·ướp, cha ông có câu nói rất hay, thả một mạng người hơn xây bảy tòa Landmark, đại ca tha cho em đi, em thoát rồi hứa nhất định sẽ không báo công an tố cáo đại ca, nếu không trời đánh thánh đâm!" Thiện phụ họa ríu rít theo.
"Trời ơi! Mẹ ơi, cứu con!" Bảo nước mắt nước mũi thút thít.
Khanh bình tĩnh nhìn tên giặc cỏ.
"Chú... à không... anh trai à! Thực ra thì tụi em không có cái gì để cho anh c·ướp ngoài chiếc xe ngựa, giờ anh lấy chiếc xe ngựa đi rồi thả tui em về với bố mẹ được không anh!? Xem như là hành thiện tích đức đi anh!"
"Đúng rồi anh ơi, tháng nay rằm lớn, cúng cô hồn cũng nhiều, xem như là phóng sinh mấy đứa cô hồn, tích chút công đức đi anh!" Lợi chân thành nói.
"Tất cả im miệng!" Tên giặc cỏ quát to.
Năm người hoảng sợ im thin thít.
"Nãy giờ nghe đám nhóc con các ngươi nói cũng có lý. Hmmm... được rồi, xem như bản đại gia tích chút công đức, thả các ngươi một mạng!"
Tên giặc cỏ trầm ngâm nói.
Đám người nghe thế liền lập tức vui mừng khôn siết.
Nhưng mà còn chưa vui được bao lâu thì đã bị lời nói tiếp theo của người nọ làm cho rơi xuống đáy vực.
"Nhưng mà... trong năm người các ngươi, chỉ có... bốn người được sống!" Tên giặc cỏ liếm láp lưỡi đao cười âm trầm.
Cả khuôn mặt từng người lúc này trắng bệch không còn chút máu.
"Đại ca, đừng đùa thế chứ? Đùa thế hổng có dui!" Thuận cười miễn cưỡng.
"Nhìn mặt bổn đại gia giống như đang đùa với ngươi à!?" Tên giặc cỏ híp mắt hỏi.
Một cơn gió thoảng thổi qua, trong lòng đám người thoáng chốc trở nên lạnh lẽo.
"Cơ hội chỉ có một, lựa chọn đi, người nào sẽ c·hết!?" Tên giặc cỏ âm u nói.
Năm người rơi vào trầm mặc, đứng trước ranh giới giữa sinh tử và bạn bè, bọn hắn không biết phải lựa chọn ra sao.
"Tụi mày đi đi!" Khanh bình tĩnh lên tiếng.
Đám đồng bọn ngơ ngác nhìn hắn.
"Mày... " Thiện ngập ngừng.
"Cái này không phải là game, c·hết là c·hết thiệt đó thằng ngu!" Thuận không cam lòng gằn giọng.
Khanh mỉm cười: "Còn lựa chọn nào khác hả!? Thay vì c·hết cả lũ thì để một mình tao đổi bốn đứa mày sống, cái nào lợi hơn thì làm thôi, không phải sao!?"
"Không được! Cùng lắm thì c·hết cả lũ!" Bảo run lẩy bẩy cố gắng lấy dũng khí thốt lên.
"Đừng con nít nữa, được rồi, cứ quyết định thế đi!" Khanh lạnh nhạt nói.
"Tụi tao cần mày hi sinh để tụi tao sống!? Bớt ảo tưởng làm người hùng đi thằng ngu!" Thiện lạnh lùng liếc mắt: "Tụi tao *** cần!"
Không quan tâm đám người, Khanh hướng mắt về phía tên giặc cỏ bận bịu nói.
"Thả bọn nó đi!"
"Ngậm miệng mày lại!" Thiện phẫn nộ gào lên.
Tên giặc cỏ tràn đầy hứng thú tiếp tục ngồi nhìn say sưa.
"Tao bảo cứ quyết định như thế đi, nếu mày muốn c·hết thay tao thì ok, tao muốn sống, tao nhường cho mày!" Khanh phẫn nộ gầm lớn.
"Được! Vậy thì để tao, tụi mày cút đi!" Thiện nghiến răng, thái độ không chút nhượng bộ.
Hai người nộ khí bừng bừng đối diện, kẽ mắt tràn đầy tơ máu.
"Này! Có thể cho tao nói một câu được không!?" Lê Thuận đột nhiên lên tiếng.
"Mày im!!!"
Hai người đồng thời quát.
"Con mẹ hai đứa mày, ngậm cái mồm lại, c·hết sung sướng gì mà giành!?" Thuận hết nói nổi trợn mắt: "Mặt đứa nào đứa nấy như vai phản diện, bày đặt đòi làm anh hùng, anh hùng thằng bố chúng mày!"
"Hahaha... " Tên giặc cỏ ôm bụng cười lớn.
"Cười con mẹ mày!" Thuận buộc miệng mắng chửi.
"???"
Đám người ngơ ngác nhìn hắn.
"Khụ khụ... " Thuận lúc này phát hiện bản thân nói sai liền nhanh chóng cười làm lành: "Đại ca, em lỡ miệng, ý em là đại ca cười hay lắm, có thể làm đại ca vui chính là vinh dự của em, em thực sự cảm thấy rất tự hào!"
Tên giặc cỏ không buồn không vui nhìn Thuận.
"Không cần lựa chọn nữa! Bổn đại gia quyết định rồi, kẻ này này c·hết, bốn người bọn bây được phép rời đi!" Hắn lạnh lẽo mở miệng.
Mặt Thuận lập tức xám xịt.
"Con mẹ nó! Làm người ai làm thế đại ca! Công bằng ở đâu? Em lỡ lời xíu chơi lớn vậy đại ca!?" Thiếu niên giống như táp phải con ruồi, thần sắc tràn đầy khó coi.
"Ngậm miệng, không nói nhiều, bổn đại gia chính là muốn quyết định như vậy!" Tên giặc cỏ từ chối hiểu.
Phạm Hồng Khanh bất ngờ đối với hắn thét lên: "Tao bảo để tao, mày có bị điếc không hả thằng óc bò!?"
Tên giặc cỏ nheo mắt: "Thì ra ngươi cũng muốn c·hết!"
"A phi... giỏi thì g·iết tao luôn này thằng chó, thứ đầu trộm đuôi c·ướp, ba mẹ mày xem ra rất tự hào về mày!" Thiện không cam lòng lạc hậu khặc ra một ngụm đàm, châm chọc.
"Đúng! Bố khinh mày ra mặt." Bảo chen miệng.
"Ngu!" Lợi ngắn gọn xúc tích.
"Haha... hahaha... " Tên giặc cỏ dường như điên dại cười to: "Tốt! Tốt lắm! Tốt lắm! Hôm nay bổn đại gia làm từ thiện một bữa, cùng tiễn các ngươi xuống dưới địa ngục!"
"Tới đi, bố sợ bố làm con bò!" Thiện quật cường trợn mắt.
"Đúng, giỏi thì chặt cho chính xác, chặt hụt bố lụm cái đầu chó của mày." Lợi khinh thường hất cằm.
"Tốt, tốt, lâu rồi bổn đại gia chưa gặp kẻ nào lớn lối giống như các ngươi! Hôm nay một người cũng đừng hồng sống sót rời đi!"