Chương 10: Biến Hóa!
Tên giặc cỏ nắm chặt đại đao, vừa muốn chém xuống. Lúc này, Lê Thuận vội vàng thốt lên.
"Khoan đã!"
"Còn có di ngôn gì muốn nói!?" Tên giặc cỏ híp mắt.
Thuận hít sâu một hơi mở miệng: "Tụi tao có một kiện bảo bối cực kỳ lợi hại, nếu mày chịu thả bọn tao rời đi, tao lập tức cầm thứ này hai tay dâng lên cho mày!"
"Bảo bối!?" Tên giặc cỏ nheo lại hai mắt nhìn thiếu niên: "Ở chỗ nào!?"
"Thả bọn tao đi, tao sẽ nói cho mày biết!" Lê Thuận lạnh lùng nói.
Thế nhưng, người nọ lại đột nhiên nở ra nụ cười xảo trá.
"Tưởng qua mặt được bổn đại gia? Thứ bảo bối mà mày nói chắc hẳn vẫn còn nằm trong xe ngựa có đúng hay không!? Giết các ngươi, mọi thứ đều thuộc về ta!"
Gương mặt thiếu niên bất giác trở nên mất tự nhiên.
"Hừ, biết được thì thế nào!? Thứ này không phải ai cũng biết cách sử dụng, g·iết bọn tao rồi thì mày cũng đừng hòng dùng được nó!" Thuận không chút sợ hãi lên tiếng.
Tên giặc cỏ thu lại nụ cười trên mặt, lộ ra dáng vẻ nghi ngại.
"Để bổn đại gia xem thử thứ bảo bối ngươi nói hình dáng ra sao rồi quyết định!"
Nói xong, hắn quay đầu chui vào xe ngựa.
"Mày đang định làm gì thế Thuận!?" Bốn tên đồng bọn nghi hoặc nhìn thiếu niên.
"Đừng hỏi, tao tự có cách!" Lê Thuận giấu giếm đáp lời.
Không mất bao lâu, tên giặc cỏ từ bên trong đi ra, trong tay còn mang theo năm chiếc cặp táp đủ loại kiểu dáng.
"Đây là thứ gì!?" Hắn ngồi xổm xuống nhìn Thuận.
"Thả tao ra, tao biết cách mở!" Thuận nói.
Tên giặc cỏ nheo mắt: "Được! Nhưng tốt nhất đừng nghĩ làm ra chuyện gì ngu xuẩn, nếu không, đừng trách bổn đại gia đại đao vô tình!"
Nói xong, hắn nâng đao chém xuống, dây thừng giống như đậu hũ đứt thành hai nửa.
"Mở ra!" Tên giặc cỏ đưa qua đống cặp táp ra lệnh.
Lê Thuận lạnh nhạt không nói, âm thầm tiếp nhận.
Cầm tới cặp táp của mình, hắn chậm rãi kéo ra khóa kéo.
Roẹt!
Từ bên trong, thiếu niên thình lình lấy ra một chiếc điện thoại.
"Chính là thứ này!" Lê Thuận hờ hững mở miệng.
Tên giặc cỏ lộ ra thần sắc nghi hoặc: "Đây là vật gì? Dùng như thế nào!?"
"Vậy này gọi là Ma Hộp Vạn Năng! Có thể quay phim, chụp ảnh, có thể phát nhạc, chơi game... chính bảo vật chí tôn đứng đầu thế gian!" Thuận trôi chảy giải thích.
"Ma Hộp Vạn Năng?" Tên giặc cỏ giống như lọt vào sương mù: "Quay phim là cái gì? Ảnh cái gì? Game cái gì? Bổn đại ra nghe qua nhạc đạo, nhạc khí, chưa từng nghe đến phát nhạc, đừng tưởng lừa bổn đại gia!"
"Hừ! Đúng là vô tri lạc hậu, để baba khai sáng cho mày được mở rộng tầm mắt!"
Lê Thuận ngựa quen đường cũ ấn mở nút nguồn. Màn hình thoáng chốc sáng lên.
Nhập dấu vân tay mở khóa, sau đó lựa chọn khởi động biểu tượng Zing MP3.
Giữa bầu không khí vắng lặng, một loạt giai điệu bắt tai nổi lên.
Ngày gọi tia nắng lóng lánh qua hàng mi...
Chở nụ cười em tươi lung linh trên phố...
Ngại ngùng như thế đôi môi em khẽ cười
Đôi chân em cất lời
Tình yêu, ngày xanh, là em hồn nhiên.
Vui là con gái ha...
Vui là con gái ha há hà...
Nắng cho em màu yêu...
Bốn tên đồng bọn lộ ra ánh mắt cổ quái nhìn Thuận.
"Khụ khụ... " Thuận xấu hổ ho khan, vội vàng ấn tắt: "Thế nào? Lợi hại hay không!?"
Tên giặc cỏ lần đầu nhìn thấy một vật thần kỳ như vậy liền nổi lên hứng thú.
"Thứ này còn có tác dụng gì khác hay không!?" Hắn hỏi.
"Đương nhiên là còn, thứ này còn có thể quay phim, chụp hình, chơi game... thậm chí có thể truyền âm cách xa hàng ngàn ki-lô-mét!"
Nói xong, thiếu niên lập tức phô bày ra từng loại tính năng một. Tên giặc cỏ càng xem càng trở nên mê mẩn.
Bỗng nhiên, hắn vươn tay c·ướp đoạt.
"Hahaha... từ nay thứ này sẽ thuộc sở hữu của bổn đại gia!" Người nọ ngửa mặt cười phấn khích.
"Đúng đúng, toàn bộ đều cho mày hết, bây giờ thả tụi tao rời đi ok chưa!?" Thuận gấp gáp mở miệng.
"Thả các ngươi? Haha... hahaha... " Tên giặc cỏ dường như đang nghe chuyện cười: "Đồ vật đã vào trong tay của bổn đại gia, các ngươi đã có thể đi c·hết được rồi!"
Lê Thuận nghe vậy cũng không xuất hiện vẻ gì bất ngờ, thần sắc tĩnh lặng như nước, dường như đã biết trước điều này cũng sẽ xảy ra.
"Được thôi! Giết đi, nếu mày nghĩ mày có thể sử dụng được Ma Hộp Vạn Năng!"
Nụ cười trên mặt tên giặc cỏ ngưng lại.
"Nói! Thứ nào dùng ra sao!?" Hắn hung ác bóp lấy cổ Thuận.
"Thuận!!!"
Đám đồng bọn hốt hoảng la lên.
Lê Thuận bị treo giữa không trung vùng vẫy, hàm răng cắn chặt nở ra nụ cười dữ tợn.
"Thả... thả... thả bốn người bọn... bọn nó rời đi... tr... trước... tao... tao... tao có thể chỉ cho mày... cho mày... biết..." Thiếu niên gắng gượng nói chuyện.
"Không được! Thả bọn nó đi, thứ này tao cũng biết cách sử dụng, tao ở lại chỉ cho mày!" Khanh gằn giọng gầm lên.
"Tao cũng biết, tao rành hơn bọn nó, để tao ở lại!"
"Để tao, trong cặp táp tao có cái khác xịn hơn, lấy của tao, tao ở lại hướng dẫn cho mày cách sử dụng!"
"Tao cũng có, để cho tao!"
Từng người đỏ ngầu hai mắt rống giận.
Tên giặc cỏ híp mắt.
"Vẫn còn những cái khác nữa hay sao!?" Hắn vui mừng trong lòng, tiện tay vứt Thuận xuống đất: "Lập tức lấy hết ra cho bổn đại gia!"
"Mẹ mày, thằng chó này, tao nói để cho tao!" Lợi lớn lối gầm lên.
"Để tao!"
"Thả tao ra, tao chỉ cho mày!"
"Để tao!"
"Im miệng!" Tên giặc cỏ nổi giận quát lớn. Cả người hóa thành tàn ảnh đập ngất bốn người, xong xui, hắn phủi tay thì thào: "Ồn ào, đau hết cả tai!"
Quay đầu nhìn Thuận, hắn lạnh nhạt mở miệng: "Toàn bộ lấy ra hết cho bổn đại gia!"
Thuận ho khan ngồi dậy, ánh mắt lạnh lẽo như sương.
"Một là g·iết hết năm người bọn tao, những thứ này mày sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết cách sử dụng. Hai là thả bốn người bọn nó rời đi, tao tình nguyện ở lại chỉ dạy cho mày!"
"Ngươi đang uy h·iếp ta!?" Tên giặc cỏ lộ ra sát khí.
"Không! Đừng hiểu lầm, đây là công bằng trao đổi, không phải uy h·iếp!" Thiếu niên hờ hững mỉm cười: "Nhưng mà... nếu mày khăn khăn nghĩ đó là uy h·iếp thì cũng không sao, được thôi, tao chính là đang uy h·iếp mày! Lựa chọn đi!"
Tên giặc cỏ nheo mắt, lần nữa nhìn thật kỹ thiếu niên trước mặt. Sâu trong đôi đồng tử đen nhánh, một vệt thưởng thức mờ nhạt thoáng chốc lướt qua.
"Thật có dũng khí! Tên tiểu tử này không đơn giản!" Hắn thầm nghĩ.
Suy tư một hồi, người nọ ngửa đầu cười khặc khặc.
"Tốt, tốt, tốt lắm! Được thôi, bổn đại gia đáp ứng ngươi! Bốn cái con kiến nhỏ mà thôi, không có gì là không bỏ được. Tiểu tử ngươi rất không tồi, đủ tư cách làm thuộc hạ của ta!"
Thuận không có quá nhiều biểu cảm, thái độ thơ ơ lạnh nhạt: "Thả bọn nó rời đi trước!"
"Đừng vội! Lấy hết toàn bộ đồ vật ra trước đi đã!" Tên giặc cỏ phất tay.
Thuận liếc mắt, không nói gì thêm, bắt đầu chậm rãi mở khóa từng chiếc cặp táp, lấy ra toàn bộ đồ vật.
Ào ào ào...
Từng đống vật dụng lít nhít, kỳ kỳ quái quái chất chồng thành một tòa núi nhỏ.
Tên giặc cỏ lập lòe hai mắt, một phát bắt được năm chiếc điện thoại cầm vào trong tay.
"Quả nhiên vẫn còn! Thứ đồ vật thần kỳ như vậy thế mà vẫn còn bốn cái, thật bất khả tư nghị!" Người nọ hưng phấn thì thào.
"Hết rồi!" Lê Thuận quay đầu nhìn tên giặc cỏ mở miệng.
"Tốt, bổn đại gia nói lời thì giữ lời... "Tên giặc cỏ hài lòng gật đầu.
Vừa muốn nói thêm điều gì, đột nhiên, tầm mắt của hắn liền bị một vật lấp lánh thu hút dừng lại.
"Kia là... "
Hắn cau mày, chậm rãi ngồi xổm xuống, từ trong đống vật dụng cầm lên.
Kia là một tấm lệnh bài vàng óng, phía trên điêu khắc chữ "Trần" uy nghiêm đánh vào tâm thần.
Bàn tay bỗng nhiên run lên, hai con đồng tử co rụt. Tên giặc cỏ hô hấp dồn dập bắt lấy cánh tay Lê Thuận gầm lên: "Nói, thứ này ở đâu mà có!?"
Lê Thuận còn chưa hiểu chuyện gì thì đã bị người nọ bắt lấy, vị trí cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn khiến sắc mặt thiếu niên thoáng chốc tái nhợt không còn chút máu.
"Đau, buông ra!" Thiếu niên khổ sở gào lên.
Tên giặc cỏ từ trong r·ối l·oạn tỉnh lại, vội vàng thả ra cánh tay.
"Thật có lỗi, nói cho ta biết, thứ này các ngươi ở đâu có được!?" Hắn nôn nóng dò hỏi.
"Ông chú nhận biết vật này à!?" Thuận nhíu mày, trong lòng dâng lên cảnh giác.
Chẳng lẽ kẻ này là chính là Di Tộc trong miệng của lão tướng quân? Nếu quả thật như thế thì tốt nhất nên giả ngu không biết, nếu không, cả lũ sợ rằng khó sống rời đi!
Tên giặc cỏ thấy dường như hiểu được Lê Thuận lo lắng điều gì. Hắn đặt thanh đao xuống, từ trong lòng ngực lấy ra một viên lệnh bài tương tự, chỉ là so với viên ban đầu nhỏ hơn một đoạn, nhan sắc cũng có chút khác biệt.
"Ngươi xem, đây là đồng lệnh Trần phủ, tổng cộng có một trăm lẻ tám viên, do một trăm lẻ tám Ẩn Sát nắm giữ, viên trong tay của ngươi chính là kim lệnh, chỉ có duy nhất một viên do Trần tướng quân Trần Tư Đạt chưởng khống."
"Không dối gạt ngươi, ta chính là một trong một trăm lẻ tám Ẩn Sát, phụ trách nằm vùng và thu thập tình báo. Nói cho ta biết, Trần tướng quân hiện tại ở đâu!?"