Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Cổ Đại Bí!

Chương 8: Núi Này Do Ta Mở, Cây Này Do Ta Trồng, Nếu Muốn Đi Qua Đường Này Phải Để Lại Tiền Mãi Lộ!




Chương 8: Núi Này Do Ta Mở, Cây Này Do Ta Trồng, Nếu Muốn Đi Qua Đường Này Phải Để Lại Tiền Mãi Lộ!

Một mảnh chiến trường phế tích. Vô số xác người nằm rải rác, giáo mác đứt gãy la liệt vãi dưới nền đất. Khói lửa nghi ngút, máu tươi tanh nồng, lênh láng chày dài thành sông. Tiếng quạ kêu thê lương, khí tức hoang vu vắng vẻ, lạnh lẽo thấu trời.

Ực!

Đám người Lê Thuận im lặng nuốt xuống một ngụm nước bọt. Từng người mặt mày trắng xám, ngột ngạt khó tả.

"Thì ra... đây chính là c·hiến t·ranh!" Diệp Văn Lợi lẩm bẩm.

"Mạng người như cỏ rác... thật khủng kh·iếp... " Phạm Hà Việt Bảo tràn đầy thất thần.

"Ọe..." Thiện không nhịn được quay đầu n·ôn m·ửa.

Mấy người còn lại cũng không khá hơn là mấy, mặt mày ai cũng tái mét, cuống họng ngòn ngọt khó chịu vô cùng, chỉ là cố gắng nhẫn nhịn nuốt xuống.

"Chỗ này không nên ở lâu, rời đi đi!" Lê Thuận che miệng thúc giục.

Khanh gật đầu, chỉ tay về phía doanh trại cách đó không xa: "Đằng kia có mấy con ngựa còn sống kìa, qua đó bắt mấy đầu để giành đi đường, đỡ phải đi bộ!"

"Nhưng tao không biết cưỡi!" Thiện cố nén khó chịu mở miệng.

"Tụi tao cũng thế!"

Mấy đứa còn lại đồng loạt lên tiếng biểu thị.

"Tao biết chút chút... " Khanh trầm ngâm nói: "Thế này đi, tụi mày tìm xung quanh xem còn chiếc xe ngựa nào nguyên vẹn không, tao bắt hai con để nó kéo xe, tụi mày thấy sao!?"

"Ừ, vậy nghe ok á! Quyết định thế đi!" Bốn người gật đầu.

...

"Ê, qua bên đây, tao tìm được một chiếc rồi nè, phụ tao kéo với!"

Phạm Hà Việt Bảo rống lên cổ họng la lớn.

Đám đồng bọn đang tìm kiếm xung quanh nghe tiếng liền lập tức chạy lại.

"Đâu!?"

Từng người lục tục chạy tới.

"Đây này!" Bảo cười cười vỗ vào chiếc xe ngựa bên cạnh.

"Đù, nhìn sang vậy mậy!"

Đám người hứng khởi xúm xuýt lại gần quan sát.

Chiếc xe cao gần ba mét, thể tích tầm hơn 30 mét khối, thân xe làm bằng trầm hương, phát ra mùi thơm ngào ngạt. Bên ngoài trạm khắc từng đầu giao long uy vũ, mành che dùng loại tơ lụa đắc đỏ, nhuộm màu vàng ròng, khiến tổng quan nhìn vào càng thêm cao quý sang trọng.

"Dùng chiếc này đi có rêu rao quá không tụi bây!" Thuận bất giác hỏi.

"Má, phải như vậy mới phù hợp với đẳng cấp của anh em mình!" Thiện lên tiếng phản bác.

"Có đi là ngon rồi, ở đó là rêu rao với không rêu rao." Lợi lắc đầu nói.

"Tao coi phim thấy mấy chiếc sang sang như vầy dễ bị chặn c·ướp lắm á! Má, lỡ xui xui bị chặn c·ướp thiệt thì ăn mứt cả lũ!" Thuận bép xép.

"Bớt coi phim lại giùm cái! Cái mỏ mày, có xui cũng do mày mà ra không á!" Thiện giở giọng khinh bỉ.



"À, tới lúc b·ị c·ướp thật thì đừng có khóc bảo sao tao không nhắc à nha!" Thuận tức tối trợn mắt.

"Thôi thôi, phụ tao đẩy chiếc xe qua chỗ thằng Khanh, đợi nó bắt lại mấy con ngựa rồi ráp vô chạy." Bảo thúc giục.

Bốn người hai trước hai sau bắt đầu lôi kéo.

Bên kia, Phạm Hồng Khanh hồng hộc thở dốc, tốn hết chín trâu hai hổ cuối cùng cũng thành công bắt được hai con.

"Rồi giờ ráp vô sao!?" Bốn người nghi hoặc nhìn Khanh.

"Để tao coi thử! Đó giờ tao có đi xe ngựa bao giờ đâu mà biết." Khanh gãi đầu, bắt đầu tập trung nghiên cứu.

Sao bao nhiêu phút dằn vặt, đổ mồ hôi, sôi nước mắt, gồng cơ não, căng cơ mông, cuối cùng đám người cũng thành công nối hai con chiến mã vào chiếc xe ngựa.

"Ngon, tao lên ngồi trước!" Thuận hứng phấn tọt vào trong xe.

"Đợi tao với!" Thiện vội vàng theo sau.

"Anh em, nhiệm vụ lái xe giao lại cho mày!" Lợi vỗ nhẹ vai Khanh, trinh trọng gật đầu.

"Đúng! Nhiệm vụ cao cả, cố gắng hoàn thành nha mậy!" Bảo phụ họa.

Nói xong, hai người cũng nối gót chui vào trong xe.

Phạm Hồng Khanh chỉ biết im lặng thở dài. Nắm chặt roi ngựa leo lên thành xe, bắt đầu quất mã truy phong.

"Đi!"

La lớn một tiếng, hai con chiến mã ngửa đầu hí dài rồi lộc cộc đạp đất mà đi.

Khói bụi bốc lên, bóng hình xe ngựa càng lúc càng thu nhỏ, phút chốc, biến mất khỏi đường chân trời.

...

Màn đêm dần dần phủ xuống.

Một chiếc xe ngựa vẫn còn đơn độc chạy bon bon trên đường.

"Đổi ca!"

Khanh kéo lên mành vải, chui đầu vào trong thùng xe gầm rú.

"Ai biết lái mà đổi không biết!"

Đám người tặc lưỡi bất mãn.

"Má, không biết thì tập lái, một mình tao lái ăn *** à!?" Khanh không khách khí mắng chửi.

"Văn minh lên bạn êy!" Thiện âm dương quái khiếu: "Chửi thề là không tốt!"

"Má, rồi có ra lái không!? Không tao để nó tự chạy luôn à nha!" Khanh bất mãn liếc mắt.

"Thằng Thuận kìa, ra lái kìa mày!" Lợi gác chân nhịp nhịp nói.

"Thằng Bảo kìa, tao đói bụng quá chả còn chút sức nào!" Thuận giả vờ ôm bụng.



"Đùn đẩy quần què!" Bảo khinh bỉ một tiếng, sau đó đổi giọng: "Thằng ngu Thiện ra lái đi!"

"Má, rồi xong đùn đẩy qua tao!? Chơi vậy chó nó chơi!" Thiện nhổ nước bọt liếc mắt.

"Má tụi mày, từ cao xuống thấp, thằng nào cao nhất ra lái trước, thằng nào cũng phải lái, trốn là tao tống cổ xuống xe cho đi bộ!" Khanh mở miệng đe dọa.

"Thằng nào cao nhất!?" Bảo hỏi.

"Thằng ngu Thiện chứ ai! Nó mét 78!" Thuận lười biếng đáp.

"Gì? Bố mày có 1m7 ok! Mày mét 74 ra lái, trốn con mẹ mày!" Thiện phản bác.

"Quần què mét 74, tao có 1m6 thôi, vu không con bà mày!" Thuận bất bình cãi cọ.

"Bố mày mét rưỡi thôi!" Thiện không tha nói.

"Bố mày mét năm mươi xăng ti mét!" Thuận không phục.

"Bố mày ba mươi!"

"Bố mày mười làm!"

"Bố... "

"Thôi! Con người chứ phải con *** đâu mà để tao nói nhiều? Thằng Thiện, mày ra lái trước!" Khanh đập bàn quát.

"Lái thì lái mới gì căng!" Thiện bĩu môi nói. Trước khi đi còn trợn mắt nhìn Thuận: "Nhớ mặt tao!"

Thuận cười khẩy: "Nhớ mặt gái chứ nhớ mặt mày làm mẹ gì!? Cút cút cút! Cút ra mà lái xe!"

"Má nó!"

Thiện lầm bầm lầu bầu chui khỏi thùng xe.

Không bao lâu, Phạm Hồng Khanh từ bên ngoài chui vào.

"Mệt vãi đạn!" Hắn duỗi nhẹ eo hổ than thở.

"Bây giờ có vấn đề rồi nè!" Thuận đột ngột lên tiếng.

"Vấn đề gì!?" Đám người nhìn hắn.

"Thức ăn!" Thuận chậm rãi nói.

Đám người rơi vào trầm mặc.

"Trời vẫn chưa tối hẳn, hay là dừng xe bắt mấy con thú rừng cất giữ!?" Bảo suy tư nói.

Khanh lặng lẽ lắc đầu: "Không được, chưa nói đến việc có bắt được hay không, dù cho bắt được cũng không có lửa để nấu!"

Bọn hắn chỉ biết lấy lửa bằng cách sử dụng thấu kính, bây giờ trời chiều, nắng cũng đã tắt. Biện pháp này xem như tạm thời không có tác dụng!

"Vậy làm sao giờ!? Trời sắp tối rồi, từ trưa tới giờ mới ăn có được mấy miếng cá nướng, sợ tối nay đói ngủ không được cho coi!" Thuận lo lắng.

"Tao thấy cũng sắp ra khỏi cánh rừng rồi á, đi thêm chút nữa coi sao, biết đâu có mấy thôn xóm gần đây!" Lợi thò đầu nhìn ra ngoài một lúc rồi mở miệng.

"Trước mắt xem ra chỉ có thể như vậy! Tới đâu rồi tính tới đó!" Khanh than thở.

Lộc cộc!



Xe ngựa tiếp tục chạy.

...

"Ra khỏi rừng rồi tụi bây ơi!"

Thiện hưng phấn la lên.

Đám người lục tục từ trong thùng xe thò đầu ra.

Nhìn xem một mảnh thiên địa rộng lớn hiện ra trước mắt, từng người âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm.

"Nhớ để ý, coi thử có thôn xóm nào gần đây không! Nếu không là tối nay nhịn đói cả lũ á!" Thuận gấp rút nhắc nhở.

"Tới lượt mày lái xe nè, ở đó mà bô lô ba la!" Thiện liếc mắt.

"Lái thì lái, có nhiêu đó cay cú nãy giờ." Thuận khinh bỉ.

"Cút ra đây mà lái!"

"Cút thì cút, nhưng mà cái này lái sao!?"

"Cút lại đây bố chỉ, nhìn cho kỹ, bố mày chỉ làm một lần thôi ok!?"

Sau hơn mười phút!

"Xời, tưởng thế lào, ba cái đồ quỷ này dễ ẹc á mà!" Thuận khinh thường nhếch mép.

"To mồm, lúc nãy thằng nào mới quất roi tự vào mặt!?" Thiện liếc mắt.

"Tao giả vờ thôi, sợ học nhanh quá mày tuổi thân ok!" Thuận mặt dày nói.

"Cút! Bố mày không chấp trẻ trâu!" Thiện phun ra một ngụm nước bọt, sau đó lặng lẽ chui vào trong xe.

...

Không biết đã đi bao xa, Thuận chán nản há mồm ngáp dài một cái.

"Trời tối mẹ rồi mà vẫn chưa thấy cái thôn xóm nào, ngay cả một bóng người cũng chẳng thấy đâu, chẳng lẽ tối nay nhịn đói sao trời!?"

"Ài... ông trời ơi là ông trời, ông rủ lòng thương cho con gặp thằng khứa nào cũng được, chỉ cần là con người đều được!"

Thuận than ngắn thở dài lầu bầu.

"Đứng lại!"

Đúng lúc này, từng trong bụi rậm gần đó đột nhiên vang lên một đạo âm thanh bén nhọn.

Thuận nghe thấy liền lập tức sáng lên hai mắt.

"Vãi chưởng, hiển linh rồi, ông trời hiển linh rồi!"

Chưa đợi hắn kịp vui mừng, một bóng người tay cầm đại đao từ trong bụi cỏ thình lình nhảy bổ ra ngoài, chặn lại đường đi.

"Dừng lại!"

"Núi này do ta mở, cây này do ta trồng, nếu muốn đi qua đường này phải để lại tiền mãi lộ!"

"Vãi *** ăn c·ướp tụi bây ư!" Thuận mặt mày tái mét gầm thét.