Chương 7: Trần Khúc Bi Ca!
Trần Tư Đức yếu ớt lắc đầu.
"Sự tình nguy cấp, mong rằng... mong rằng các vị thiếu hiệp có... có thể nhanh chóng đi tới... đi tới Hoàng Thành. Toàn bộ an nguy Mạc Quốc đều... đều trông cậy hẳn vào các vị... Trần mỗ... Trần mỗ thay ngàn vạn con dân Mạc Quốc... cúi đầu bái tạ!" Vừa nói, hắn cố gắng nhấc lên cơ thể tàn tạ, chắp tay dập đầu.
Khanh vội vàng giữ chặt, trịnh trọng gật đầu.
"Đừng như thế, bọn tôi cố gắng hết sức!"
Trong lòng đám thiếu niên dâng lên cảm xúc ngàn vạn. Có kính nể, có đồng tình, có khâm phục, có tiếc nuối...
Một vị tướng quân cả đời vì nước mà chiến, đơn thân độc mã chống cả bầu trời, thủ hộ từng tất địa vực, dù cho máu đổ thành sông, cốt chất thành đồng, ngàn vạn đều không cúi đầu. Vậy mà hôm nay, lưng cao ba tất, thà gãy không cong, cả đời bái cha bái mẹ bái thiên tử, không bái yêu ma bái quỷ thần lại hướng về bốn tên thiếu niên chưa đầy mười tám tuổi cúi đầu.
"Thương thế này có cách nào chữa trị hay không!?" Khanh chần chừ một lúc rồi lên tiếng hỏi. Đối với hắn, đây là một vị quân nhân xứng đáng kính phục. Cả đời vì nước quên mình, không màng sinh tử, nếu như hôm nay phải c·hết ở đây, thật sự quá không đáng giá. Nếu có thể cứu chữa, hắn không ngại giúp sức một tay.
Trần Tư Đức khô khốc mỉm cười.
"Không cứu được, thương tổn đã ảnh hưởng nặng đến lục phủ ngũ tạng, ta vốn nên phải c·hết từ trước, chỉ là chấp niệm vẫn còn, trong lòng không yên, hiện tại duy trì một tia sinh cơ cũng đã sắp đến giới hạn, có thể nói, hồi quang phản chiếu, không lâu sau đó cũng phải rời đi nhân thế!"
Mấy người nghe vậy nặng nề thở dài.
Trần Tư Đức nhìn xem bọn hắn, yên lặng bật cười.
"Sống c·hết có số, đều do ý trời... Sinh thời trước khi c·hết có thể chém đầu một tên tộc tướng man di, đời này xem như không uổng! Chỉ tiếc... cả đời chinh chiến, khói lửa triền miên, đến cuối cùng, da ngựa bọc thây, xác thịt phơi nơi hoang địa, hahaha... thật trớ trêu, thật đáng buồn... "
"Trần tướng quân, hay là... " Đám người nặng nề nhìn hắn.
Trần Tư Đức lắc đầu.
"Ta biết các vị thiếu hiệp muốn làm gì, không cần thiết, thời gian cấp bách, không cần phải mang theo phiền phức, trì hoãn thời gian. Cả đời chiến đấu trên mảnh thổ địa này, đến cuối cùng nằm xuống tại đây, xem như cũng là một cái kết mỹ mãn!"
Thu hồi phứt tạp trên gương mặt, hắn đột nhiên mở miệng hỏi.
"Đúng rồi, nhìn các vị thiếu hiệp ăn vận kỳ lạ như vậy, xem ra không phải người của Bắc Địa Hồng Châu đúng chứ!?"
"Bắc Địa Hồng Châu!?" Mấy người lộ ra thần sắc mờ mịt.
Nhìn b·iểu t·ình của đám người, Trần Tư Đạt bày ra vẻ mặt đúng như dự đoán.
"Quả nhiên, Bắc Địa Hồng Châu mặc dù không nhỏ, nhưng cũng không quá to lớn, kiểu ăn vận kỳ lạ như thế này, vẫn là lần đầu Trần mỗ nhìn thấy!"
Mấy người nghe thế liền gãi đầu cười xấu hổ.
Mẹ nó, nguyên bộ quần tay áo sơ mi trắng còn chưa kịp về nhà thay ra thì đã bị mang tới nơi khỉ ho cò gáy này rồi. Thử hỏi có oan ức hay không chứ?
"Đúng rồi!" Trần Tư Đạt suy kiệt gặng nói: "Trần mỗ nhìn các vị thiếu hiệp vẫn chưa thức tỉnh Hỏa Chủng, xem ra là chưa đầy mười tám tuổi, nhìn cốt linh, không lâu lắm có lẽ đầy đủ thức tỉnh. Nếu như đến Hoàng Thành, không ngại ghé qua Trần phủ một chuyến, tìm một người gọi là Trần Y Nhi, nàng có thể trợ giúp các vị thiếu hiệp đánh thức Hỏa Chủng!"
"Hỏa Chủng là cái gì!?" Đám người nghe thế liền mờ mịt nhìn hắn.
"Các vị thiếu hiệp không biết Hỏa Chủng!?" Trần Tư Đạt lộ ra thần sắc tràn đầy bất khả tư nghị.
Mấy người lục tục lắc đầu.
"Kỳ lạ! Chẳng lẽ trưởng bối các ngươi không có giáo thị một chút gì sao!?"
"Ba mẹ chúng tôi người thì làm công nhân, người thì buôn bán nhỏ, người thì làm chủ tịch, sợ rằng tới Hỏa Chủng là cái gì họ còn không biết chứ nói gì tới giáo thị." Lê Thuận buồn cười nói.
Công nhân!? Chủ tịch!?
Lần này đến lượt Trần Tư Đạt lâm vào sương mù.
"Mặc dù không hiểu lời nói của ngươi là gì, nhưng buôn bán nhỏ chắc hẳn chính là thương nhân đi đúng chứ!?"
"Xem như là vậy!" Thuận trầm ngâm gật đầu.
"Nếu vậy thì có thể lý giải, cha mẹ các vị thiếu hiệp có lẽ không thể đánh thức Hỏa Chủng, cho nên đối với các ngươi cũng không có nhiều mong đợi, vì vậy mới không nhắc gì liên quan đến nó." Trần Tư Đạt suy đoán.
"Haha... chắc là như vậy!" Năm người gãi đầu cười xấu hổ.
Thôi được rồi, có giải thích gì cũng đã không còn quan trọng. Thay gì rắc rối giải thích, chi bằng đơn giản chấp nhận người khác não bổ cho mình có phải thoải mái hay không?
Âm thầm đồng cảm, Trần Tư Đạt khàn khàn mở miệng an ủi.
"Đừng quá lo lắng, tỷ lệ thức tỉnh Hỏa Chủng mặc dù có liên quan đến huyết mạch truyền thừa, nhưng nó cũng không phải tuyệt đối, còn có tư chất, thiên phú, chấp niệm, cảm xúc... Trần mỗ nhìn các vị thiếu hiệp khí chất phi phàm, cũng là nhân trung long phượng, nhất định có tỷ lệ lớn đánh thức Hỏa Chủng!"
"Nhưng mà, rốt cục Hỏa Chủng là cái quỷ gì vậy Trần tướng quân!?"
Đám người cười khổ lên tiếng.
"Khục khục... Hỏa Chủng sao? Các ngươi nhìn!"
Trần Tư Đạt kéo ra vạt áo, giữa lòng ngực, một vệt hỏa ấn đen nhánh thình lình xuất hiện.
"Đây là... " Đám người co rụt hai mắt.
"Trần đại tướng quân, ngài đừng nói là thức tỉnh Hỏa Chủng trong miệng của ngài nói chính là tục xăm mình đi!?" Nguyễn Đức Thiên cạn lời không thôi, sau đó điên cuồng phẩy tay: "Nếu thế thì không cần đâu, mẹ con đánh con c·hết!"
"Không không... đây không phải hình xăm thông thường, đây là ấn ký Hỏa Chủng, nó sẽ trao cho người sở hữu một loại năng lực đặc biệt, cơ bản nhất chính là cải thiện thể chất, một quyền toái thạch, nâng vật trọng lượng ngàn cân, đạp gió mà đi nhẹ tựa lông hồng... ngàn ngàn vạn vạn, đa hình đa dạng, đến mãi không hết!" Trần Tư Đạt lắc đầu bật cười.
Năm người nghe vậy liền sáng rực hai mắt lên.
"Vãi chưởng!!!"
"Thật vãi bộ lòng!"
"Khủng bố như thế!?"
"Xăm một cái được làm siêu nhân! Ôi vãi linh hồn!"
"Trời ơi! Ước mơ hồi nhỏ của tao đây mà!"
Từng người kích động không thôi thốt lên.
"Đi! Nhất định phải đi Mạc Quốc một chuyến, có c·hết cũng phải đi!"
Đây chính là suy nghĩ của đám thiếu niên lúc này. Vốn dĩ còn đang do dự không biết có nên xuất hành tiến về Mạc Quốc hay không, nhưng nghe vào chuyện này, bọn hắn thoáng chốc càng thêm rắn chắc kiên định của mình.
Ánh mắt mỗi người cháy lên một ngọn lửa nóng hừng hực, hận không thể lập tức xăm mình, không đúng, là thức tỉnh Hỏa Chủng!
"Các vị thiếu hiệp, thời gian của ta đã hết, mọi chuyện toàn bộ xin nhờ các vị... "
Trần Tư Đạt ho ra một búng mau đen, ánh mắt ảm đảm tùy thời mẫn diệt.
"Trần tướng quân yên tâm, bức thư này nhất định sẽ giao thẳng tay hoàng thượng!" Lê Thuận chính khí lẫm liệt vỗ ngực.
"Đa tạ!"
Trần Tư Đạt mỉm cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời lớn lần cuối.
"Nếu có thể, tới Trần phủ gặp được Trần Y Nhi, nói với nàng giúp, cha... là cha có lỗi với các ngươi... "
"Tạm biệt... "
Cánh tay Trần Tư Đạt buông xuống, ánh mắt tựa như sao xa dập tắt, hơi thở mong manh hóa thành sương khói, tan biến vào giữa hư vô.
Một đời Bách Chiến Tướng Quân, cứ vậy rời đi nhân thế!
Năm người đứng im bất động, thần sắc tràn đầy phứt tạp.
"Giúp ông ấy nhập thổ vi an đi!" Phạm Hồng Khanh thở dài nói.
...
Dằn vặt nửa ngày, đám người rốt cục cũng thành công giúp Trần Tư Đạt đắp một phần mộ sơ xài.
Trước phần mộ, một tấm gỗ nhỏ bị năm người dùng bút lông nguệch ngoạc viết xuống "Bách Chiến Tướng Quân Mộ Phần! Công Lao Như Biển, Vạn Thế Khắc Ghi!".
"Tao tìm nửa ngày chỉ có mấy thứ đồ này, nhang đèn không có, thôi thì có gì dùng đó đi!" Phạm Hà Việt Bảo đặt xuống dưới mộ mấy trái quả dại, thê lương nói.
"Đời người ngắn ngủi... " Lợi thở dài một tiếng.
Lê Thuận lấy ra tập vở, vẽ đầy các loại mệnh giá tiền tệ, cắt thành miếng nhỏ đưa lên.
"Tao mới làm mấy tấm tiền phủ, cầm đốt tạm đi tụi bây!"
Khanh vỗ vai, cầm lấy sấp tiền ngồi xuống dưới mộ bắt đầu đốt.
Tách tách...
Tiếng lửa đôm đốp, đám người trầm mặc không nói.
Lễ nghi xong xui, năm người đứng dậy, thật sâu đối vị tướng quân này cúi đầu một cái.
"Trần tướng quân, an tâm mà yên nghỉ đi, bọn tôi nhất định sẽ mang di thư của ngài đi đến Hoàng Thành, ngài ở trên trời nhất định phải phù hộ bọn tôi gặp dữ hóa lành, thuận đường xuôi gió đó nha!" Lê Thuận thê lương bái lạy.
"Thôi, rời đi thôi, tranh thủ rời khỏi cánh rừng trước khi trời tối!" Khanh lên tiếng nói.
Đám người gật đầu, nhìn xem mộ phận lần cuối, thở dài một tiếng rồi quay đầu rời đi.
Gió lạnh trống vắng thổi...
Thây phơi nơi núi đồi...
Một đời vì quốc chiến...
Lệ sầu mãi không thôi...