Chương 6: Thỉnh Cầu Của Trần Tư Đạt!
Trần Tư Đạt máu me đầm đìa, hắc giáp nát vụn, tay phải bưng bít bờ vai b·ị c·hém đứt lìa, nhãn thần ảm đạm, cơ thể suy nhược tựa lưng dựa vào một gốc cổ thụ, thiết kiếm trong tay gãy thành hai đoạn, tùy tiện vứt dưới nền cỏ.
"Khục khục khục... "
Máu tươi trong miệng chảy ròng, Trần Tư Đạt yếu ớt ngẩng đầu nhìn năm bóng dáng tuổi trẻ đang từ từ tiến lại.
Đám thiếu niên tò mò đánh giá người nọ. Khuôn mặt từng người không khỏi dâng lên biểu cảm thán phục.
"Má, diễn sâu vãi! Hết cảnh rồi mà vẫn còn nhập vai!" Nguyễn Đức Thiện bép xép mở miệng.
"Máu nhìn cũng giống thật vãi chưởng, xa vậy mà tao còn nghe được mùi máu nồng méo chịu được." Lê Thuận gật đầu phụ họa.
"Khục khục... các ngươi... là người... người... phương nào... " Trần Tư Đạt đột ngột mở miệng.
Đám người ngơ ngác nhìn nhau.
"Chú ơi, hết cảnh rồi, ra lãnh cơm hộp chú ơi!" Lê Thuận gãi đầu nói.
"Khục khục... " Trần Tư Đạt yếu ớt ho khan, lần nữa hỏi lại: "Các ngươi... là... là người... là người phương nào... "
Đám ngươi đồng loạt nhíu mày.
"Ông này có vấn đề không tụi bây!?" Thiện dùng ánh mắt hoài nghi nhìn lũ đồng bọn.
"Tao nghĩ chắc cũng có cái gì rồi đó!" Thuận há mồm lên tiếng.
"Kỳ quái, hết cảnh rồi sao không thấy dàn e-kíp đâu?" Diệp Văn Lợi ráo riết ngó quanh.
"Ông chú đầu trọc bên kia vẫn còn kiên nhẫn nằm giả c·hết luôn, vãi chưởng thiệt, mấy đại ca này diễn sâu thiệt sự!" Bảo đưa mắt liếc nhìn bóng người nằm im bất động cách đó không xa tràn đầy bội phục.
Phạm Hồng Khanh im lặng không nói, từ từ lại gần bên người Trần Tư Đạt, chân mày thiếu niên từ đầu tới cuối chưa hề xuất hiện dấu hiệu buông lỏng.
Nhìn thấy hành động bất thường của hắn, bốn người lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
"Mày định làm gì đó!?" Thuận hỏi.
Khanh không trả lời, hắn phất tay ra hiệu đám người giữ im lặng, tiếp tục tiến tới.
Cạch! Cạch! Cạch!
Dừng lại, thiếu niên chậm rãi ngồi xuống, cùng Trần Tư Đạt đối mặt, cánh môi khẽ mở, chậm rãi phun ra từng chữ.
"Ông, là ai!?"
Trần Tư Đạt nhìn hắn, ánh mắt mong lung giống như ngọn đèn trước gió, tùy thời có thể dập tắt.
Từ ánh mắt đó, Khanh tựa hồ thấy được một tia do dự.
"Ta... có thể tin ngươi không?" Trần Tư Đạt thăm thẳm mở miệng.
Chân mày thiếu niên càng thêm nhíu chặt. Lần nữa lướt qua toàn thân người nọ, giáp trụ, máu tươi, binh khí... mọi thứ, toàn bộ để hắn đột nhiên dâng lên cảm giác hoang đường vô cùng.
Trong lòng lặng lẽ run lên, Phạm Hồng Khanh đưa tay nhặt thanh đoản kiếm dưới đất. Ngón tay lướt qua lưỡi kiếm, làn da lập tức cắt mở, từng giọt máu châu nóng rực tuôn trào.
Keng!
Đoản kiếm trong tay rơi xuống, đồng tử thiếu niên phút chốc co rụt.
"Không thể nào!" Hắn hoảng sợ lẩm bẩm: "Tuyệt đối không có khả năng!"
Đám người thấy Khanh đột nhiên xuất hiện dị dạng, lập tức vội vàng chạy lại.
"Mày sao thế!?"
"Ê, có chuyện gì thế mậy!?"
"Đừng làm tụi tao sợ!"
Từng người lôi kéo, liên tục lung lay cơ thể cứng đờ của hắn dò hỏi.
Khanh thở dóc, tinh thần chìm đắm bên trong kh·iếp sợ.
"Là thật... toàn bộ đều là thật!"
"Cái gì thật!?" Bốn người mờ mịt nhìn hắn.
"Máu... c·hết người... đều là thật... " Lòng ngực thiếu niên chập trùng, mãnh liệt rung động.
Oanh!
Giống như tia sét cắt ngang bầu trời, từng người trợn mắt ngốc lăng tại chỗ.
Diệp Văn Lợi lập tức bật dậy, vội vàng chạy đến vị trí của tên đầu trọc.
Hắn run rẩy tiến lại, từ từ áp sát.
Nhìn xem cơ thể lực lưỡng cao hơn hai mét nằm im bất động, phần đầu b·ị c·hém đứt lìa, máu tươi lênh láng, chảy dài thành suối, da mặt thiếu niên chớp mắt trở nên trắng bệch.
Hắn run rẩy quay đầu nhìn lại, cùng với đám bạn đối mặt, từ trong ánh mắt, từng người lúc này không nhịn được rùng mình.
"Tránh xa người kia ra!" Lợi đột nhiên bừng tỉnh, lớn giọng thét lớn.
Mấy người hoàn hồn trở lại, lập tức cùng Trần Tư Đạt kéo dài khoảng cách.
Lợi nhặt thanh búa lớn nát vụn dưới chân, dùng hết sức bình sinh lôi kéo, từ xa chạy lại, cùng đám người hội hợp.
Hắn đỏ ngầu hai mắt hướng về phía Trần Tư Đạt rống lớn: "Mấy người là ai? Đây là đâu!?"
Đám thiếu niên tràn đầy đề phòng, người cầm đá, người cầm cành cây, từng giây từng phút cảnh giác nhìn không rời mắt.
"Khục khục... không cần phải lo lắng... ta chỉ là... một... một người sắp c·hết... " Trần Tư Đạt khẽ nói.
Hắn lần nữa nhấc lên mí mắt, một đôi đồng tử sâu như thâm uyên lóe lên, yếu ớt nhìn thằng từng người.
"Ta... ta có thể... tin... tin tưởng các ngươi không..."
"Có gì mau nói!" Lê Thuận bày ra bộ mặt hung dữ gầm lên.
Trần Tư Đạt im lặng.
Đám người thấy vậy đưa mắt nhìn nhau.
Khanh lúc này cũng đã lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi bước ra.
"Có thể tin tưởng, ông có điều gì muốn nói!?"
"Chàng trai trẻ... " Trần Tư Đạt đau đớn nhe răng trợn mắt, khàn giọng: "Nhìn vào thẳng vào mắt của ta!"
"Đừng mày, coi chừng có trá!" Đám người lên tiếng ngăn cản.
Khanh tràn đầy do dự một lúc, sau đó hướng về lũ bạn quăng qua ánh mắt an tâm.
"Tao cần làm rõ ràng nơi đây rốt cuộc là đâu!" Hắn kiên định nói.
Đám người xoắn xuýt không thôi. Cuối cùng chỉ có thể thở dài lùi lại.
"Cẩn thận!"
"Ừm, biết rồi!"
Khanh trình trọng gật đầu, hít sâu một hơi tiến lại.
Khoảnh khắc, ánh mắt của hắn cùng Trần Tư Đạt phút chốc giao nhau.
Giống như đang bị một con mãnh thú chằm chằm nhìn thẳng, một loại áp lực vô hình dâng lên, không khí xung quanh thoáng chốc ngộp ngạt vô hạn.
Oanh!
Áp lực vô hình tán đi, Phạm Hồng Khanh loạng choạng lùi lại, trong lòng nổi lên từng trận kinh đào hải lãng.
"Khục khục... " Trần Tư Đạt ho khan ra máu, sắc mặt càng thêm trắng bệch: "Thiếu... thiếu niên... ta thấy được... các ngươi... các ngươi không phải Di Tộc... huyết... huyết thống vô cùng... thuần... thuần khiết... xem ra... ông... ông tời không... không diệt Mạc Quốc!"
Hắn rơi lệ, ngửa đầu nhìn trời.
"Ta... ta là... tướng quân... Mạc... Mạc Quốc... danh hào... danh hào, Bách... Bách Chiến Tướng Quân... Trần... Trần Tư Đạt!"
Đám người không nói gì, im lặng lắng nghe.
"Biên cương thất thủ... toàn quân bị diệt... khục khục... Di Tộc đã tràn vào, bá... bá tánh sắp gặp nguy nan... "
"Ta... thương thế của ta quá... quá nặng... có lẽ... có lẽ sẽ phơi thây ở đây... còn chút hơi tàn này... tại... tại hạ thỉnh cầu mấy vị... mấy vị thiếu hiệp có thể... giúp... giúp ta truyền tin nguy cấp trở về... về Hoàng... Hoàng Thành... nếu không chỉ sợ... sợ rằng... Mạc Quốc lâm nguy!"
Đám người nghe đến đây liền bất giác dâng lên kính nể.
"Mạc Quốc đi hướng nào!?" Khanh trầm giọng hỏi.
Thuận lo lắng lôi kéo: "Mày định đi thật hả? Chuyện của mình còn chưa lo xong đi lo chuyện người khác!?"
Mấy người còn lại lâm vào trầm tư.
"Đi một chuyến Mạc Quốc trong miệng người này xem thế nào, sẵn tiện điều tra xem chỗ này là đâu, có lẽ sẽ có thu hoạch gì đó!" Khanh giải thích.
Thuận suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
"Nơi này càng lúc càng quỷ dị, tính mạng quan trọng, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, tuyệt đối phải phân biệt rõ ràng!"
Mấy người còn lại gật đầu tán đồng.
Trao đổi xong, Khanh nhìn về phía người nọ.
"Bọn tôi không biết Mạc Quốc ở đâu! Ông có bản đồ hay không!?"
Trần Tư Đạt lắc đầu.
"Không có, nhưng mà... chỉ cần hướng phía Tây mà đi... cách đó trăm dặm, có... có một tòa biên ải... gọi là.. là... Sư... Sư Hồng Quan... đến đó... tự khắc... tự khắc có thể biết được... biết được Hoàng Thành đi như thế nào!"
"Trăm dặm!? Là bao nhiêu cây số tụi bây!" Bảo gãi đầu hỏi.
"Cái này tao nhớ là có xem qua ở đâu rồi, hình như... " Thiện vuốt cằm trầm tư, sau đó vỗ đùi thốt lên: "A! Nhớ rồi, hình như một dặm là tầm một cây số rưỡi hay một cây số sáu gì đó!"
"Cho một dặm một cây số rưỡi đi, vậy một trăm dặm là một trăm năm chục cây!?" Thuận bấm đốt ngón tay lẩm bẩm.
Đám người lúc này bất chợt trợn tròn hai mắt.
"Con mẹ nó, một trăm năm chục cây? Đùa tao à!?" Lê Thuận há hốc mồm thốt lên.
"Vãi chưởng, đi bộ một trăm năm chục cây, đi tới c·hết hay gì!?" Bảo chán nản nói.
Khanh đau đầu xoa nhẹ huyệt thái dương.
"Nói chung có phương hướng để đi là được rồi, tới đâu tính tới đó đi!"
Lợi cùng với Thiện âm thầm gật đầu.
"Xem ra chỉ có thể như vậy!"
Lúc này, Trần Tư Đạt run rẩy xé rách vải áo đang mặc trên người, mốt tiếng xạch xoẹt kéo dài.
Miếng vải rách ra, không to không nhỏ, hắn dùng bàn tay dính máu phe phẩy viết lên mặt vải.
Một lúc sau, một tấm che kín chữ nghĩa bị hắn gói gọn đưa vào trong tay Phạm Hồng Khanh.
"Mời thiếu hiệp có thể tận tay... giao... giao thứ này cho bệ... bệ hạ... tuyệt... tuyệt đối không thể để... để nó rơi vào trong tay bất kỳ... bất kỳ kẻ nào!" Ngập ngừng, Trần Tư Đạt từ trong lòng ngực lấy ra một tấm lệch bài, phía trên có khắc một chữ "Trần" đồng thời cũng đưa cho Khanh: "Tới Hoàng Thành, dùng vật này... có thể... có thể yêu cầu gặp... gặp mặt... gặp mặt bệ hạ!"
Khanh nhấc tay nhận lấy, toàn bộ cất vào cặp táp sau lưng.
"Tốt, tôi biết rồi! Còn có việc gì nữa không!?"