Chương 5: Vãi Chưởng, Phim Đỉnh Bây!
"Mệt quá tụi bây, nghỉ xíu rồi đi tiếp!" Bảo thở hồng hộc đối đám đồng bọn đang đi trước mặt lên tiếng kêu gọi.
"Ừ, thôi nghỉ xíu đi tụi bây, má, nắng quá!" Lê Thuận dùng cánh tay quệt đi mồ hôi trên trán tán đồng.
"Vậy ở đây nghỉ ngơi xíu cũng được!" Khanh gật đầu, sau đó cởi ra chiếc áo sơ mi bám đầy bụi đất trên người vứt xuống: "Tao xuống dưới suối lấy nước, sẵn tắm một cái!"
"Ê, tao đi với!" Thiện cởi hết quần áo, để lại mỗi chiếc quần cọc sọc đỏ vội vàng chạy theo.
Lợi do dự một lúc rồi nhìn hai tên đồng bọn còn lại.
"Chắc tao cũng xuống tắm một cái cho mát, hai đứa mày ở đây hay sao?"
Phạm Hà Việt Bảo nhìn Lê Thuận.
"Sao mậy?" Bảo hỏi.
"Thôi, đi luôn đi, tắm cho thoải mái rồi lát đi đường!" Thuận đáp.
"Ok! Đi!"
Ba người cũng cởi sạch quần áo chạy theo.
...
Dưới con suối nhỏ, năm bóng người thoải mái đùa giỡn, dường như bỏ mặc đi hết phiền muộn trong lòng.
Người này đuổi bắt người kia, ôm nhau vật lộn trong nước, từng hạt nước lạnh tung tóe văng vào không khí. Tiếng cười nói ồn ào thoáng chốc rửa rạch toàn bộ âm u xuyên suốt dọc đường.
"Ê tụi mày, coi tao bắt được con cá to chà bá lửa luôn nà!"
Lê Thuận hưng phấn reo lên.
"Đâu đâu? Tao coi... " Thiện tò mò nhô đầu ra khỏi mặt nước, cùng đám người xúm xít ghé lại.
"Đây!"
Thuận ôm chặt con cá to bằng bắp chân vẫn còn giãy giụa đành đạch dâng lên, vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo.
"Quào, con này mà nướng là y bài nha mậy!" Bảo thòm thèm chép miệng.
"Hay giờ lên làm liền đi, tao bắt đầu thấy đói rồi á!" Thiện sáng rực hai mắt thúc giục.
"Rồi lửa đâu mà nướng?" Khanh chen miệng hỏi: "Tụi mày đứa nào biết lấy lửa không!?"
Mấy người trập trùng lắc đầu.
Khanh thở dài: "Không đứa nào biết lấy lửa thì nướng bằng niềm tin à!?"
"Hay làm Sashimi!?" Thiện vuốt cằm.
"Dao!? Lấy gì cắt? Với lại ăn không à? Mẹ, đang ở ngoài chỗ hoang dã, ăn tầm bậy tầm bạ đau bụng rồi ông nội tao cũng cứu không được mày!" Khanh liếc mắt.
"Chứ giờ sao? Phóng sinh nó hả!?" Lê Thuận cạn lời nói.
"Từ từ, để tao suy nghĩ coi!" Khanh trầm tư gõ trán.
Đột nhiên, hắn nhìn về phía Bảo, ánh mắt thoáng chốc lướt qua một vệt ánh sáng.
"Có rồi!"
"Có cách rồi hả? Sao sao, nói nghe!"
Đám người hưng phấn châu đầu ghé tai lại gần.
"Vật lý lớp 9, thấu kính hội tụ!" Khanh chậm rãi nhìn Bảo cười nói.
"Thấu kính hội tụ!?" Đám người mờ mịt không thôi.
Thiện dựa theo ánh mắt của Khanh cũng nhìn về phía Bảo, giống như nghĩ tới điều gì, đột nhiên hưng phấn vỗ tay.
"Đúng nha! Thấu kính hội tụ!"
Nói nói, hắn vội vã chạy lại bên người Việt Bảo, tiện tay thò lên trên mặt thiếu niên tháo xuống mắt kính.
"Hahaha... ý trời, ý trời, chính là nó!"
Đám đồng bọn lúc này mới chợt hiểu ra.
Dùng khả năng hội tụ của thấu kính để tạo ra lửa! Nhẹ nhàng mà hiệu quả!
"Đi, đi kiếm bùi nhùi với củi khô nhóm lửa!" Thiện thúc giục.
Đám người trèo lên trên bờ, bắt đầu chia ra tìm kiếm.
Không bao lâu, một đống cành khô cùng vỏ cây khô bị chất chồng thành khối bên cạnh bờ suối.
"Chỗ này nắng nhiều nè, qua đây lấy lửa." Lợi hướng đám người vẫy tay.
Từng người chạy lại, bắt đầu xoắn xuýt dùng mắt kính của Bảo đánh lửa.
Mười lăm phút sau!
"Được chưa!?" Thuận mất kiên nhẫn hỏi.
"Sắp được rồi!" Thiện khổ sở đáp.
"Má, cũng gần nửa tiếng rồi đó!" Thuận buồn bực nói.
"Ai biết, nãy giờ nó không nóng! Chắc là sai tư thế, để tao đổi tư thế khác!" Thiện vuốt cằm suy nghĩ.
Khanh thấy thế tiến lại.
"Má, thằng ngu này, mày rọi nguyên một khúc cây dày như thế chừng nào nó cháy!?" Hắn tức tối mắng.
"Má, chứ sao!?" Thiện ủy khuất ba ba.
"Mày lấy mấy cái vỏ cây khô kìa, mày đập nát ra thành bùi nhùi rồi đốt!" Khanh hết nói nổi chỉ về đám vỏ cây kế bên hằn học.
"À, sao không nói sớm!"
Thiện cười hì hì bắt đầu dập nát đống vỏ cây khô, thu lấy một nắm bùi nhùi.
Nước chảy thành sông, thấu kính hứng lấy ánh nắng, hội tụ, hóa thành một tia lửa nóng bắn xuống.
Lần này quả nhiên thành công. Không mất bao lâu, một luồng khói đen lất phất bay lên không trung.
"Thành công rồi, thành công rồi tụi bây ơi!" Thiện hưng phấn la lên.
Đám người vui mừng xúm lại.
Có khói là có hi vọng!
Chậm rãi, một đạo ánh hồng chớp nhoáng, phựt lên thành lửa, phát ra âm thanh đôm đốp.
"Hahaha... có lửa, có lửa... "
Đám người vui mừng nhảy nhót.
"Nhanh bỏ củi khô lên, để nó tắt!" Khanh thúc giục.
"Từ từ, lấy lửa vô trong bóng râm rồi đốt, tụi mày định ngồi ngoài nắng ăn à!?" Lợi vội vàng nhắc nhở.
"À ừ, quên mất, vô trong kia đốt!"
Đám người lấy lửa mang vào chỗ mát, bắt đầu xum xuê châm củi.
"Lấy mấy cây gỗ treo con cá lên rồi nướng!" Khanh nói.
"Duma, để sống nhăn vầy nướng luôn!?" Thuận ngơ ngác hỏi.
"Mày ra lấy đá đập c·hết nó đi!" Thiện thúc giục.
"Má, ác vậy mày, cá cũng là người mà!" Thuận khó thở nói.
"Rồi mày có ăn không!?" Thiện khinh bỉ liếc mắt.
"Có!"
"Có thì mần thịt nó đi!"
"Má! Thiệt phải làm như vậy luôn!?"
"Má thằng này nhây mậy!?"
Diệp Văn Lợi đứng dậy.
"Mẹ, có con cá cũng không xong, để tao làm!"
Nói xong, hắn ôm lấy con cá tới gần bờ suối, tiện tay cầm lên tảng đá kế bên, tàn nhẫn đập xuống.
"Má, ác vãi!" Thuận thốt lên.
"Ác thì lát nhịn nha mậy!" Lợi lôi con cá trở lại, trợn mắt nhìn Thuận.
Thuận cười khẩy chống nạnh.
"Ngu sao không ăn? Cá tao bắt mà!"
...
Buổi trưa rắc rối cứ thế qua đi, mấy người no nê nằm dưới tán cây nhìn trời.
"Không biết làm sao để về nhà đây!" Thiện thở dài thủ thỉ.
Đám người trầm mặc không nói, dường như có điều suy nghĩ.
Lúc này, đột nhiên một t·iếng n·ổ vang đinh tai nhứt óc vang lên, bọn thiếu niên giật mình đứng dậy, trên mặt khắc đầy dáng vẻ hoảng loạn.
"Mẹ nó, chuyện gì thế!?" Lê Thuận hoang mang lùi lại.
"Hình như là hướng bên kia!" Khanh chỉ tay về phía rừng sâu trầm giọng.
Đám người đưa mắt nhìn nhau.
"Rồi sao giờ!?" Bảo nghiêm trọng hỏi.
"Chạy!" Thiện lên tiếng.
"Rời xa chỗ này trước rồi nói!" Lợi gật đầu tán đồng.
"Đi!"
Theo hướng ngược lại, năm người ba chân bốn cẳng rời khỏi.
Thế nhưng, vừa mới nhấc chân, một luồng gió mạnh từ trong cánh rừng thình lình ập tới.
"Không tốt!" Khanh hoảng hồn la lên.
Hai đạo bóng người chém g·iết phóng nhanh mà ra, một người mặc Hắc Long Giáp, tay cầm thiết kiếm, toàn thân giáp trụ rách nát, máu tươi đầm đìa. Một người đầu trọc, mặt mũi dữ tợn in đầy hoa văn, tay cầm búa lớn, một bên tay trái b·ị c·hém đứt lìa, huyết hồng nhuộm đỏ da thú.
Hai người chém g·iết kịch liệt, đánh xuống bờ suối. Nơi đi qua, đất dai nứt toác, cây cỏ hóa thành bụi bặm.
Cách đó một khoảng không xa, năm người Phạm Hồng Khanh ngồi bệch dưới đất, vẻ mặt tràn đầy bất khả tư nghị.
"Mẹ nó, làm hết cả hồn! Thì ra là đang đóng phim!" Thiện vuốt ve lòng ngực thở hắc một hơi.
"Má, lần đầu tao được thấy người ta đóng phim trực tiếp luôn á!" Thuận hứng thú không thôi cười nói.
Khanh nhổ cọng cỏ dưới chân ngậm vào trong miệng, thần sắc tán thưởng không ngớt: "Không biết đang đóng phim gì, nhìn đánh chân thực vãi, không khác gì trong phim!"
"Má, đỉnh thật sự, tới chém phún ra máu giống y như thật!" Bảo đồng tình gật đầu.
"Không biết quay phim chỗ nào ha! Giấu kín vãi!" Lợi tò mò ngắm nghĩa bốn phía tìm kiếm.
"Nhìn đánh hiệu ứng tóe lửa thế kia chắc người ta dùng camera giấu kín á, coi chừng tụi mình cũng được lên phim!" Lê Thuận cười ha hả nói.
"Ý, thằng đầu trọc b·ị đ·âm rồi kìa!" Thiện kích động chỉ trỏ.
"Tao nhìn tạo hình thằng này hết bảy phần là vai phản diện rồi!" Thuận chép miệng.
"Nhìn bộ giáp màu đen thằng kia mặc ngầu vãi!"
"Cây búa nhìn cũng lực mà!"
"Tao thấy cây kiếm đẹp hơn!"
"Ý, thằng mặc giáp cũng bị chặc mất cái tay rồi kìa!"
"Vãi chưỡng, ảo ma canada, má coi máu nó phun kìa!"
"Điện ảnh Việt Nam từ khi nào đỉnh dữ vậy tụi bây!"
"WTF, một chém đứt gần hai chục cái cây? Làm sao làm được hay thế bây!?"
"Duma, đấm một cái đất lún hai mét, gì ảo vậy bây!"
"Má, phim gì đây? Chờ ra rạp chắc tao mua vé coi quá!"
"Phim đỉnh thế sao mà không thấy quảng cáo gì ha? Đóng ngoài đời ảo ma thế lên phim chắc không cần hiệu ứng luôn á trời!"
"Thiệt sự, nãy giờ tao để ý, tao thấy hai thằng này bay như đúng rồi, mà méo thấy sợi dây nào, má, ảo vãi!"
"Vãi chưỡng. bay đầu rồi, thằng trọc bay đầu rồi!"
"Má, lố vãi, máu phun như súng nước!"
"Ui má, thằng trọc b·ất t·ỉnh rồi, hình như hết cảnh!"
"Tao biết mấy thể loại phim này mà, mấy đứa phản diện làm gì có đất diễn!"
"Ê, hình như thằng mặc giáp nó nhìn tụi mình kìa!"
"Uầy, mày nói tao cũng mới để ý!"
"Ê, nó vẫy tay tụi mình thì phải!"
"Đù má, chẳng lẽ được mời đóng phim!"
"Má, phấn khích vậy!?"
"Qua đó thử coi, bộ phim đỉnh thế coi chừng anh em mình nổi tiếng có à nha!"
"Nổi ông nội mày, coi hỏi thử xem chỗ này chỗ nào còn tìm đường về nhà!"
"Đúng rồi, xuýt nữa quên mất, qua đó thử!"
"Đi!"
Năm người xì xào bàn tán, cuối cùng rón rén hướng vị trí người nọ chạy lại.