Chương 4: Chiến Hỏa!
Một mảnh thảo nguyên rộng lớn, núi non hùng vĩ chập trùng, từng con suối xanh trong vắt chảy dài uốn lượn, có cá chép thành đàn nhảy vượt long môn, có hoàng tước giang cánh cửu thiên chao lượn. cảnh đẹp lệ tú, say ngất lòng người, tựa như tiên sơn mỹ cảnh!
Giữa đồng cỏ mênh mong, năm bóng người trẻ tuổi áo quần rách rưới nằm im b·ất t·ỉnh.
Năm thiếu niên này thình lình chính là đám người Nguyễn Đức Thiện vừa bị trời giáng lửa xanh nuốt chửng. Quỷ dị chính là bọn hắn vậy mà chưa c·hết, kỳ lạ xuất hiện ở đây.
Không biết trải qua bao lâu. Từ trong bụi cỏ cách đó không xa nhảy ra một con lửng mật. Mắt nó láo liêng nhìn ngía bốn phía. Cuối cùng tò mò dừng lại trên thân thể năm người thiếu niên.
Nó chậm rãi nhấc lên bốn chân ngắn ngủn ục ịch chạy tới, đến gần một tên thiếu niên mập mạp, nó ghé sát, nhúc nhích cái mũi đen ngòm ngửi ngửi. Thấy không có động tĩnh, nó trầm tư một lúc rồi vung lên đuôi nhỏ phe phẩy cánh mũi thiếu niên.
Phạm Hà Việt Bảo vốn đang nằm im bất động đột nhiên xuất hiện dị dạng.
Cảm thấy có hiệu quả, lửng nhỏ phẩy đuôi càng thêm ra sức.
Mí mắt Bảo run lên, tích tắc, đột nhiên há rộng khoang mồm hắt hơi một tiếng to rõ.
Hát Xì!!!
Một tiếng vang vọng núi sông, bốn người còn lại theo đó đồng thời giật mình thức tỉnh bật dậy.
Lửng nhỏ cũng bị bất ngờ hoảng sợ, hồn bay phách tán, loạng choạng co chân bỏ chạy.
"Tao không muốn c·hết!!!" Nguyễn Đức Thiện vừa tỉnh liền sợ hãi la lớn.
Từng người thở dốc liên tục, mặt mũi ai cũng trắng bệch, ánh mắt lộ ra hoang man tột độ.
"Tụi... tụi... tụi mày chưa c·hết?" Lê Thuận ướt nhẹp mồ hôi nhìn đám đồng bọn, run rẩy nói.
Không ai trả lời! Dường như chư kịp tỉnh hồn.
Bầu không khí quỷ dị rơi vào tĩnh lặng.
"Đây là chỗ nào!?" Lúc này, Phạm Hồng Khanh bất chợt mở miệng.
"Chẳng lẽ là Thiên Đường!?" Bảo nuốt mờ mịt thốt ra.
"Thiên Đường!?" Thiện trợn mặt, nước mắt nước mũi thoáng chốc phun trào như suối: "Má, tao mới mười tám tuổi, còn tuổi ăn tuổi lớn thế mà c·hết trẻ như thế, tao không muốn, tao còn chưa báo hiếu ba mẹ tao, cái acc Liên Minh nạp ba chục củ của tao còn chưa pass lại, tao muốn về nhà, tao chưa muốn c·hết... "
Cảnh tượng thê lương, mặt mũi ai nấy đều trở nên nặng nề vô cùng.
"Chẳng lẽ cứ vô lý như vậy mà c·hết đi?" Thuận nghiến răng, ngữ khí tràn đầy không cam lòng: "Tao còn chưa có bồ, còn chưa được biết mùi nắm tay gái là gì, sao có thể c·hết oan c·hết ức như thế!"
"Trời ơi! Tao cũng chưa có bồ!!!" Bảo thê lương úp mặt xuống đất khóc rống.
Phạm Hồng Khanh cùng Diệp Văn Lợi cạn lời nhìn hai thiếu niên.
"Thời điểm nào rồi còn quan tâm mấy thứ này hả hai thằng ngu!?" Khanh bực bội nói.
"Má, sao không quan tâm? Chuyện tương lai cả đời tao mà! C·hết rồi vẫn còn độc thân cẩu thì thứ gì chịu cho nổi? Ông trời thực sự quá tàn nhẫn với tao mà!" Thuận đấm ngực phành phạch tố khổ.
Lợi khinh bỉ nhìn hắn: "Thôi ông im mẹ mồm đi!"
"Im mụ nội mày, tao không cam lòng!" Thuận khổ sở mắng chửi.
"Đúng vậy, tới lúc c·hết rồi mà tao vẫn còn chưa kịp tỏ tình cờ rút, nghĩ tới cờ rút rồi đây cũng bị thằng khác ủi mất, lòng tao tự nhiên quặn đau như cắt!" Bảo ôm lòng ngực thút thít.
"Tụi mày im lặng giùm tao cái đi!" Khanh cau mày quát.
"Im thì im, hung cái gì mà hung!?" Thuận bĩu môi.
Khanh vuốt ve huyệt thái dương, trầm tĩnh một lúc rồi ngẩng đầu.
"Tao nghĩ chuyện này không đơn giản như thế!"
"Ý mày là gì!?" Thiện hỏi.
"Tao nghĩ có lẽ tụi mình vẫn chưa c·hết! Chỗ này... có gì đó rất quái lạ, cảnh sắc nơi đây mặc dù đẹp, nhưng lại cho tao cảm giác rất không chân thực!" Khanh nhìn ngó bốn phía lẩm bẩm.
"Tụi mình chưa c·hết!?" Ba người Lê Thuận sáng rực hai mắt lên.
"Có lẽ vậy!" Khanh gật đầu: "Sự việc quỷ dị tất có định số!"
"Vậy giờ làm thế nào!?" Bảo hỏi.
Khanh cùng Lợi liếc mắt nhìn nhau.
"Rời khỏi chỗ này rồi tính trước!" Hai người đồng thanh đáp.
"Đi hướng nào!?" Thiện nghiêm túc mở miệng.
Khanh chỉ tay về phía xa: "Hướng Bắc!"
"Đó là hướng Đông ông nội!" Thiện xạm mặt lại.
"Ừm! Vậy đi hướng Đông!" Khanh trịnh trọng gật đầu.
"Sao tao thấy mày không đáng tin cậy chút nào vậy Khanh?" Thuận bắt đầu hoài nghi.
"Yên tâm, cứ tin tao, tao biết đường!" Khanh chân thành nói.
"Mày biết đường? Chẳng lẽ mày biết chỗ này là chỗ nào!?" Đám người sáng lên hai mắt nhìn Khanh.
"Không! Tao không biết đây là đâu, nhưng tao biết đường!" Khanh nghiêm nghị giải thích.
"Con mẹ mày! Mày đùa tụi tao à? Không biết đây là đâu cũng dám nói biết đường? Cơ sở tự tin của mày nằm ở đâu!?" Thiện tức giận mắng chửi.
Khanh gõ gõ trán nhỏ, nhếch miệng tự tin: "Trực giác!"
"Trực con bà mày! Đánh c·hết mẹ nó!"
Đám người lao vào đấm đá túi bụi. Cuối cùng, với số lượng ít, bốn người thành công lấy yếu thắng mạnh, tiễn Khanh về nơi yên nghỉ.
Mười lăm phút trôi qua.
Khanh mặt mũi bầm tím cầm lược chải lại mái tóc, nhìn mặt khuôn mặt thanh tú của mình trong gương, hắn lặng lẽ thở dài.
"Quả nhiên là Lee Min-ho chuyển thế, mặc dù b·ị đ·ánh những vẫn đẹp trai như thường!"
Bốn người Lê Thuận khinh bỉ không thôi nhổ nước bọt.
"Giờ đi hướng nào!?" Bảo nhịn không được hỏi.
"Tao bảo đi hướng Đông đi!" Khanh nhàn nhạt nói.
"Lại trực giác của mày đó hả!?" Thiện liếc mắt.
Phạm Hồng Khanh nhún vai.
"Chứ giờ mày biết đi hướng nào hay sao? Hướng Đông thuận hướng thủy lưu, dọc theo mà đi có lẽ còn có hi vọng tìm được vài thứ gì đó!"
Nghe vậy, bốn người liếc mắt trao đổi.
"Nghe cũng có lý, thôi, cứ quyết định vậy đi!"
Đồng loạt tán thành, năm người quyết định hướng về phía Đông rời đi.
...
"Giết!"
"Xông lên! Giết sạch bọn chúng!"
"Ăn tươi nuốt sống bọn chúng! Giết!!!"
Cách đó mười mấy ki-lô-mét, hai toán đại quân chém g·iết loạn xạ, huyết khí che ngút trời xanh.
"Báo!!! Đại quân cánh trái đã bị công phá!"
"Không xong, phó tướng quân đã t·ử t·rận!"
"Báo cáo!!! Quân địch đã tràn vào doanh trại, mời tướng quân hạ lệnh rút lui!"
Ầm!
Một người thân vận thân vận Hắc Long Giáp vỗ bàn đứng dậy, rút ra thiết kiếm bên hông chém xuống.
Một viên đầu người trực tiếp bay lên không trung.
"Chiến lửa nguy cấp, sau lưng là máu tươi của hàng vạn bá tánh, là người thân, là gia đình của các ngươi, dù có c·hết cũng phải chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, dù cho có phải phơi thây nơi biên ải, cũng nhất định không được để bọn Di Tộc tiến vào Mạc Quốc nửa bước! Kẻ nào r·ối l·oạn lòng quân, chưa đánh đã hàng, lập tức, g·iết không tha!"
Hắc Long Giáp tướng quân phẫn nộ gầm thét.
"Giết!"
"Vì phó tướng quân đòi lại nợ máu!"
"Giết g·iết g·iết!!!"
Một đám thượng tướng rút kiếm rống to.
"Tất cả theo ta nghênh địch!"
Hắc Long Giáp tướng quân oanh vệ dẫm sập đại địa, từng bước rung động trời xanh, nện bước thoát khỏi doanh trại.
Một đám thượng tướng tùy tùng theo sau, từng người tràn lan sát khí, đáng sợ tốt cùng.
...
"Trần Tư Đạt! Doanh trại của ngươi đã bị Dị Tộc bọn ta bao vây, lập tức đầu hàng! Mạc Quốc khí số đã tận, hà tất vùng vẫy giãy c·hết vô ích!"
Cách đó không xa, một tên cưỡi lấy gấu đen, khuôn mặt vẽ đầy hoa văn đáng sợ, tay cầm búa lớn gào thét.
Trần Tư Đạt, chính là tướng quân Mạc Quốc, người mặc Hắc Long Giáp, long hành bộ hổ cưỡi theo chiến mã bước ra.
"Hoắc Phỉ! Tộc man di các ngươi nhiều lần x·âm p·hạm Mạc Quốc, khơi dậy chiến hỏa, khiến bao nhiêu dũng sĩ Mạc Quốc phải phơi xác nơi biên thùy, vợ mất chồng, con mất cha, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tội ác các ngươi chồng chất như núi, sớm muộn cũng bị trời giáng lôi phạt!"
"Hahaha... buồn cười! Thế giới này, cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh chủ tể tất cả, kẻ yếu khom lưng cuối đầu, mãi mãi chỉ có thể làm nô làm tì, đó là pháp tắc, đó là lý lẽ thường tình!" Hoắc Phỉ điên cuồng cười lớn.
"Hoa ngôn xảo ngữ! Hôm nay, vì hàng vạn anh linh Mạc Quốc, Trần Tư Đạt ta dù cho có đổ xuống giọt máu cuối cùng cũng nhất định phải chém xuống đầu lâu của ngươi!" Mặc Hắc Long Giáp, Trần Tư Đạt rút ra thiết kiếm gầm thét.
"Nói nhiều vô ích, đầu ông nội ở đây, tới mà lấy!" Hoắc Phỉ dữ tợn nắm chặt cán búa chém vào không khí.
"Hoắc Phỉ! Nhận lấy c·ái c·hết!"
"Lão già, hôm nay Mạc Quốc tất diệt!"
"Toàn bộ dũng sĩ Mạc Quốc! Thề c·hết không lùi!"
"Tộc nhân của ta, g·iết sạch đám sâu kiến Mạc Quốc, không chừa một ai!"
"Giết!!!"
"Phạm Mạc Quốc ta, xa đâu cũng g·iết!"
"Giết g·iết g·iết!!!"
...