Chương 3: Trời Giáng Lửa Xanh - Năm Người Mất Tích!
Phòng giám hiệu, năm tên thiếu niên mặt mày ảm đạm ngồi cúi đầu.
Đối diện bọn họ là một người đàn ông chạc ba mươi tuổi, khuôn mặt chữ điền, đôi mắt sắc bén như đao, ngón trỏ không nhanh không chậm gõ xuống mặt bàn, phát ra từng tiếng lách cách, khiến bầu không khí xung quanh phút chốc diễn ra càng thêm áp lực.
Người này không phải ai khác, chính là giáo viên chủ nhiệm của lớp 12C11 - Trần Minh Phương!
"Thế nào? Sao không ai nói gì nữa đi!?"
Trần Minh Phương lạnh nhạt liếc mắt lướt qua từng người, cuối cùng dừng lại trên người Diệp Văn Lợi.
"Anh! Đây là lần thứ bao nhiêu anh vi phạm nội quy nhà trường rồi!?"
"Ba lần!" Lợi không chút suy nghĩ, lập tức đáp lời.
"Bao nhiêu lần!?" Trần Minh Phương híp mắt, tiếp tục hỏi lại.
"Em nhớ nhầm, là năm lần!" Lợi hắng cổ họng, đổi giọng nói.
"Là mười bảy lần!" Trần Minh Phương tức giận vỗ bàn: "Các anh có từng để giáo viên chủ nhiệm tôi vào trong mắt hay không!?"
Đám người im lặng thin thít.
Thở hắc một tiếng, Trần Minh Phương chậm rãi nhất lên tách trà uống cạn.
Cạch!
Đạt tách trà xuống, hắn tức tối xoa nhẹ huyệt thái dương.
"Các anh có biết việc này ảnh hưởng nghiêm trọng thế nào tới thi đua cuối năm của lớp như hay không!?"
"Thi tốt nghiệp sắp tới, đây cũng là thời điểm tất yếu để đánh giá hạnh kiểm cả năm của mỗi người các anh, bộ các anh không muốn tốt nghiệp hay sao!?"
Nói đến đây, Trần Minh Phương liếc mắt nhìn Thiện.
"Bốn người kia hồ nháo đã đành, nhưng tới cả anh cũng làm rộn theo là sao? Anh muốn tôi giải thích thế nào với ba mẹ của anh!?"
Nói xong, hắn cầm bút chỉ vào gương mặt từng người.
"Anh, anh, anh, cả anh nữa! Năm người lập tức viết bảng kiểm điểm cho tôi, phải có chữ ký phụ huynh trong đó. Đừng nghĩ qua mặt, tôi sẽ liên hệ cho phụ huynh từng người trình bày sự việc lần này."
"Còn nữa, cuối tuần này tất cả mấy người các anh đều phải lên trường để lao động công ích, tôi sẽ đích thân giá·m s·át, có nghe rõ hay chưa!?"
"Rõ, thưa thầy." Năm người ỉu xìu đáp.
"Nói to lên!" Trần Minh Phương quát lớn.
"Rõ! Thưa thầy!!!" Đám người phá giọng thét lên.
Cạch!
Đặt bút bi xuống bàn, Trần Minh Phương đẩy ra ghế gỗ, phẫn nộ rời đi.
Lúc này, phòng giám hiệu chỉ còn năm người đưa mắt nhìn nhau.
"Lần này chơi lớn rồi!" Thiện thở dài lắc đầu.
Bốn người Phạm Hồng Khanh lườm hắn.
"Chưa lớn đâu, lát nữa ra về mới lớn nè, c·hết con tiện nhân mày với tụi tao rồi!"
"Tụi mày định làm gì tao!?" Thiện sợ hãi lùi về phía sau.
"Làm gì thì lát nữa về rồi mày biết! Mày xong rồi thằng nhóc!" Bốn người bẻ cổ tay răng rắc cười đầy nham hiểm.
...
Reng~
Hồi chuông kết thúc tiết năm vang lên. Cả sân trường vắng lặng phút chốc trở nên ồn ào tấp nập.
Tại một góc vắng vẻ nào đó, bốn bóng người kéo theo một tên thiếu niên mặt mày nham hiểm bị trói kín mít cả người, lén la lén lút rời đi.
"Tụi mày định làm gì tao? Thả tao ra, tao báo công an á!" Thiện hốt hoảng đối bốn tên đồng bọn quát lớn.
"Khặc khặc khặc... mày thử đoán xem!?"
Bốn người Phạm Hồng Khanh chà xát hai tay, khóe miệng phát ra nụ cười tràn đầy tà ác.
"Đừng, đừng lại gần tao, tao la lên á!" Thiện run rẩy chỉ vào đám người đe dọa.
"Mày la đi, mày có la rách cổ họng cũng không ai cứu mày đâu!" Lê Thuận cười khặc khặc nói.
"Bớ người ta, hãm h·iếp... " Không chút chần chờ, Thiện lập tức phá nát cổ họng la lên.
"Hãm con bà mày!"
Bốn người xạm mặt lại, lập tức lao vào quần ẩu.
Bốp!
"Ai nha... Tha mạng... "
Bốp!
"Cho chừa cái tội bán đồng đội này!"
Bốp!
"Ai nha... cíu... đ·ánh c·hết người rồi... "
Bốp!
"Cho chừ cái tội tráo trở, đổi trắng thay đen!"
Bốp!
"Ai nha... chu mi nga... "
Bốp!
...
Sau mười mấy phút, năm bóng người chậm rãi đi ra.
Bốn người quần áo xốc xếch, một người mặt mày xưng húp, tóc tai rồi bời. Tổ hợp khác thường như vậy liền lập tức thu hút ánh mắt của đám học sinh xung quanh.
"Tụi mày che chắn cho tao, mặt mũi tao vầy tao không dám đi ra đường." Thiện nhỏ giọng đói bọn người Phạm Hồng Khanh nói.
"Mặt mày dày như vậy mà cũng biết xấu hổ!?" Lê Thuận châm chọc nhìn Thiện.
"Mẹ nó! Vốn dĩ ngọc thụ lâm phong, anh tư táp sảng như tao bây giờ lại bị tụi mày chơi thành dạng này! Hỏi thứ nào chịu nổi!?" Thiện tức giận quát mắng.
"Rồi thằng nào gây sự trước!?" Phạm Hồng Khanh lạnh nhạt liếc mắt.
"Thì cái gì cũng từ từ nói, làm gì mà cứ động tay động chân. Học sinh chứ có phải giang hồ đâu!? Mẹ, cho tụi mày ăn học đúng là tốn gạo!" Thiện khinh bỉ nhổ nước bọt.
"À! Hình như vừa rồi còn nhẹ tay quá thì phải!" Diệp Văn Lợi lắc lắc cổ tay, hời hợt nói.
"Đừng! Giỡn xíu, đừng manh động!" Nguyễn Đức Thiện vội vàng cười làm hòa.
Phạm Hà Việt Bảo lúc này chen ngang.
"Sắp 12 giờ rồi, về lẹ đi, lát nữa về trễ lại bị chửi!"
"Ờ, thôi về, tha cho nó đi!" Khanh nói.
"Chừa nghe mậy!" Thuận trợn mắt nhìn Thiện lần cuối.
"Chừa ông nội mày!" Thiện lẩm bẩm.
Năm người cứ thế sánh vai bước tới nhà xe.
Lúc này, Bảo đột nhiên thốt lên, thu hút chú ý của đám đồng bọn.
"La cái gì vậy ba!?" Lê Thuận giật mình nhìn Bảo.
"Phiếu giữ xe tao mất đâu rồi!" Bảo nhìn đám người chậm rãi lên tiếng.
"Có cái phiếu cũng mất, lên lớp coi thử có bỏ quên không!?" Lợi liếc mắt nói.
"Lúc nãy ra khỏi lớp tao có kiểm tra rồi, vẫn còn!" Bảo nhíu mày giải thích.
"Vậy chắc lúc nãy vật lộn ngoài bãi cỏ gần nhà vệ sinh làm rớt rồi đó!" Khanh suy tư một lúc rồi nói.
"Chắc là vậy!"
"Thôi, dù gì cũng trễ rồi, đi, quay lại chỗ đó tìm thử!"
Khanh chống xuống tó xe, kéo theo bốn người men theo đường cũ trở về.
Nửa tiếng trôi qua, năm người thất tha thất thểu vạch từng cọng cỏ vẫn không có một chút dấu vết gì.
Bất đắc dĩ, từng người ngồi bệch xuống bóng râm gần đó nghỉ ngơi.
"Thôi, chắc mất đâu rồi, ra nói bảo vệ một tiếng, ổng quen tao, chắc du di được!" Thiện chép miệng nói.
"Chắc vậy rồi! Mẹ nó, tự nhiên không cánh mà bay, tức méo chịu được!" Bảo bực bội nhổ nát đám cỏ dưới chân chửi rủa.
"Có nhiêu đó cũng để mất! Làm ăn sống nhăn!" Lợi không nhịn được thọc một đao.
Đám người đạt được thống nhất, cuối cùng quyết định không tìm nữa mà chuẩn bị rời khỏi.
Nhưng mà lúc này lại đến lượt Thuận đột nhiên thét lên.
"Con mẹ nó! Có sao băng kìa, mau ước đi tụi bây!"
Bốn người nghe vậy liền quăng qua ánh mắt giống như đang nhìn đồ đần nhìn hắn.
"Ban ngày có sao băng? Nắng quá nên mày khùng rồi chứ gì!?" Nguyễn Đức Thiện cạn lời không thôi.
"Ờ ha, ban ngày sao lại có sao băng? Chẳng lẽ nhìn nhầm!?" Thuận lúc này mới sực tỉnh lại, lẩm bẩm tự nói. Hắn dụi mắt rồi nhìn lên bầu trời.
Một vệt ánh sáng lần nữa lóe lên.
"Mẹ nó! Có sao băng thiệt!"
Hắn kh·iếp sợ há hốc mồm, run rẩy liên tục chỉ trỏ không ngừng.
"Mày có thôi hay không? Làm tụi tao là đồ ngu hay gì!? Bớt giùm cái, về lẹ, trễ rồi!" Thiện hết nói nổi liếc mắt.
Khanh lúc này cau mày, thấy b·iểu t·ình của Thuận không giống là giả cho nên cũng hướng mắt lên bầu trời nhìn lại.
Thoáng chốc, hai mắt của hắn co rụt lại.
"Sao... băng... "
"Gì? Mày nói gì cơ!?" Thiện kỳ lạ nhìn Khanh: "Mày cũng say nắng theo nó luôn rồi hả!?"
"Không, tụi nó nói thật, thật sự có sao băng!"
Bảo với Lợi dường như thất thần mở miệng.
Nhìn b·iểu t·ình của đám đồng bọn, Thiện lúc này mới cảm thấy sự tình có lẽ không phải đùa giỡn.
Quay đầu nhìn lại, hắn đồng dạng lập tức chìm vào kh·iếp sợ.
"Thật sự... có sao băng!"
Năm người bị ánh sáng kỳ lạ thoáng chốc hớp hồn. Ánh mắt không cách nào rời khỏi.
Không gian xung quanh tĩnh lặng lạ thường. Không gió, không âm thanh, không có bất kỳ một thứ đồ vật chuyển động. Từ giờ phút này, thời gian dường như ngừng lại.
Rắc~
Một đạo âm thanh thủy tĩnh vỡ vụn.
Đám người giật mình bừng tỉnh.
Còn chưa từ trong kh·iếp sợ trở lại thì trên bầu trời đột ngột giáng xuống một viên lửa xanh khổng lồ, chớp mắt bao trùm năm tên thiếu niên.
Oanh!
Năm người theo đó trực tiếp bị vô số ánh lửa nuốt sống.
Mười giây qua đi. Ánh lửa tan biến. Năm người cũng m·ất t·ích không còn dấu vệt. Có lẽ đã bị lửa nóng hóa thành tro bụi, nhưng kỳ lạ hơn, đám cỏ dưới chân vẫn còn xanh tốt, toàn bộ sự vật xung quanh hoàn toàn không nhận một điểm ảnh hưởng nào cả.
Quỷ dị hơn, động tĩnh lớn đến như thế vậy mà không hề thu hút một ai chú ý!