Chương 31: Một Ngày Nào Đó Bọn Tao Sẽ Tìm Được Mày!
"Phong tiền bối, đã xảy ra chuyện gì? Lê công tử thế nào rồi!?"
Trông thấy Phong Đại Huy trở về, Trần Y Nhi vội vàng mở miệng hỏi.
Đám thiếu niên đồng thời cũng lộ ra thần sắc gấp gáp nhìn hắn.
"Đáng tiếc, để tiểu tử đó chạy mất rồi!" Phong Đại Huy tiếc nuối lắc đầu.
"Cái gì? Nó chạy mất rồi? Nó có thể chạy đi đâu được!?" Nguyễn Đức Thiện khó tin há miệng.
"Giờ làm sao đây? Tụi mình chạy theo tìm nó mang về hay như thế nào!?" Phạm Hà Việt Bảo lo lắng nói.
"Các ngươi tốt nhất đừng tìm đến hắn. Tiểu tử kia hiên tại đã mất sạch lý trí, sợ rằng sau này hắn sẽ không còn là chính mình." Phong Đại Huy nhắc nhở.
Đám thiếu niên rời vào trầm mặc.
Lúc này, Phạm Hồng Khanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Phong Đại Huy.
"Tại sao nó có thể làm được!?" Thiếu niên kỳ lạ hỏi.
Phong Đại Huy nhíu mày: "Làm được cái gì!?"
"Thức tỉnh Hỏa Chủng! Cái kia chính là Hỏa Chủng có đúng hay không!? Không phải nói không có ấn ký thì sẽ không cách nào đánh thức được nó hay sao? Nói cho tôi biết, rốt cục tại sao nó có thể làm được điều đó!?"
Phong Đại Huy trầm mặc, cuối cùng lắc đầu thở dài.
"Chuyện này ta cũng không cách nào hiểu rõ. Ngay thời điểm nhìn thấy trong người của tiểu tử kia xuất hiện Thiên Địa Ấn Ký, bản thân ta thực sự cũng bị điều đó làm cho kh·iếp sợ không kém."
Trần Y Nhi gật đầu xen lời: "Ta cũng như thế! Các ngươi còn nhớ lúc ở trong cung bệ hạ từng nói hay không? Các ngươi không tồn tại ấn ký trong người! Điều đó vốn dĩ đã là một chuyện hoang đường. Vừa nãy tại thời khắc nhìn thấy Lê công tử xuất hiện Thiên Địa Ấn Ký ta cũng khó lòng tin nổi vào mắt của mình."
Nói đến đây, mắt nàng lập lòe dị quang nhìn lấy gương mặt từng người thiếu niên.
"Thứ lỗi tiểu nữ mạo phạm, năm vị công tử chắc hẳn đều cùng xuất thân tại một nơi đúng chứ!?"
Bốn người Phạm Hồng Khanh liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng gật đầu thừa nhận.
"Ta không hỏi các vị từ đâu mà tới, nhưng nếu đã cùng một chỗ đi ra, tình trạng từng người lại giống nhau như đúc, như vậy, những gì Lê công tử có, các vị có lẽ cũng sẽ có!" Trần Y Nhi thâm thúy mở miệng.
"Ý của cô là..."
"Không sai, các vị có khả năng rất lớn cũng có Thiên Địa Ấn Ký tồn tại trong người!" Trần Y Nhi nghiêm giọng.
Phong Đại Huy suy tư gật đầu: "Dựa theo Y Nhi nói, khả năng này thực rất khả quan!"
"Thử một cái không phải là biết hay sao!?" Trần Dư Hải lên tiếng.
"Thử? Thử bằng cách nào!?" Đám thiếu niên thấp thỏm nhìn hắn.
"Giống như vừa nãy, dùng Ấn Nhãn của Phong tiền bối tiến hành dò xét." Trần Dư Hải nói.
Nhưng mà, Phong Đại Huy lúc này lại lắc đầu từ chối.
"Không được! Âm Dương Nhãn đúng là có thể dò xét các chủng loại ấn ký tồn tại, nhưng đối với Thiên Địa Ấn Ký lại hữu khí vô lực. Trước đó Lý Gia Long không phải cũng đã vận dụng Ấn Nhãn dò xét qua rồi hay sao? Cấp độ của hắn cùng ta như nhau, hắn không phát hiện thì bản thân ta cũng không cách nào có thể phán đoán. Trước đó bởi vì Thiên Địa Ấn Ký trong người tiểu tử kia xuất hiện giao động, cho nên mới bị ta vô tình phát hiện mà thôi."
Lý Gia Long chính là tên thật của hoàng đế Mạc Quốc. Phong Đại Huy trực tiếp gọi thẳng tên húy mà không chút nào cố kỵ.
Trần Y Nhi cùng Trần Dư Hải mặc dù có chút kh·iếp sợ người nọ lớn mật, nhưng suy nghĩ đến thân phận thần bí của hắn liền lập tức cảm giác chuyện này cũng không có gì quá đáng giá nhắc tới.
"Đúng thật, bệ hạ trước đó không thể nhìn ra một chút manh mối, sợ rằng Phong tiền bối cũng không cách nào làm được!" Trần Y Nhi thở dài.
"Nếu như dùng sấm sét bổ vào trên bọn tôi thì sao!?" Diệp Văn Lợi bỗng nhiên nói ra suy nghĩ điên cuồng.
"Không được!" Phong Đại Huy lập tức nghiêm mặt từ chối, sau đó cất tiếng khuyên nhủ: "Trước đó chỉ là may mắn, cơ thể tiểu tử kia thiên sinh cùng lôi điện thân hòa, cho nên mới không bị thiên lôi phách c·hết. Cơ thể mỗi người khác biệt, hắn có thể không đồng nghĩa các ngươi vậy. Chuyện này tốt nhất không nên thử, thiên lôi ẩn chứa năng lượng hủy diệt cực kỳ khủng bố, ngay cả Thánh giả đều phải dè chừng ba phần. Các ngươi chỉ là người bình rất khó từ trong thiên lôi sống sót. Đừng liều mạng, vạn sự tùy duyên đi, ta tin một ngày nào đó các ngươi sẽ có cơ duyên của mình."
"Được rồi, trước hết cứ như vậy đi, đợi chuyến đi này kết thúc rồi tính tiếp!" Phạm Hồng Khanh nhìn đám đồng bọn tràn đầy bình tĩnh nói.
"Vậy còn thằng Thuận? Tụi mình không tìm nó nữa hay sao!?" Việt Bảo chán nản hỏi.
"Tìm! Nhưng không phải hiện tại. Mục tiêu trước mắt của tụi mình đó là tìm cách thức tỉnh Hỏa Chủng. Như vậy mới có năng lực mang nó trở về!" Khanh không buồn không vui ngửa mặt nhìn trời.
Diệp Văn Lợi vỗ nhẹ vai Bảo: "Khanh nó nói đúng, với năng lực tụi mình hiện giờ, dù cho có tìm được nó thì kết quả cuối cùng cũng bị nó đánh trở thành cặn bã mà thôi!"
Thiện hít sâu một hơi, ánh mắt sâu thẳm nhìn về cánh rừng phía xa: "Thằng khốn kiếp, nhất định phải còn sống, đợi ngày bọn tao tìm mày trở về! Lúc đó tao nhất định sẽ đập mày tới mức bố mẹ mày cũng nhìn không ra."
...
Một vùng sâm lâm xa xôi. Sơn mạch trải dài không thấy điểm cuối. Rừng cây khổng lồ cao mấy vạn trượng, phủ kín thập phương đại địa.
Nơi này quái thú đông đúc thành đàn, hổ gầm, điểu minh, vang vọng bốn phương tám hướng. Nguy cơ tồn tại trùng trùng, người thường đi vào chỗ này chỉ có thập tử vô sinh.
Nơi đây chính là vùng đất cấm, chỗ cư ngụ của ngàn vạn yêu thú hung tàn. Nghe đồn, bên trong còn tồn tại các loại hung thú trong truyền thuyết, tựa như cổ long, hỏa phượng... bọn nó có thể sánh ngang Thánh Giả.
Bốn trăm năm trước từng có một vị cấp độ Chí Cao không tin đồn đãi, tự mình vào trong tìm hiểu hư thực. Kết quả người kia một đi liền không trở lại. Từ đó nơi này liền bị nhân tộc liệt vào đất cấm. Mệnh danh Hung Lâm!
Giữa cánh rừng đại thụ chọc trời, Lê Thuận ôm theo thân thể đã b·ị đ·ánh nát loạng choạng bước đi. Máu tươi tí tách nhỏ giọt, vung vãi xuống đất.
Xung quanh, từng đôi nhãn thần hung lệ tràn đầy đói khát rình rập. Bọn nó đang chờ đợi, chờ đợi thời khắc thiếu niên kiệt quệ ngã xuống liền nhảy ra ngoài cấu xé, gặm xương uống máu, nuốt chửng từng tất da thịt.
Thiếu niên khàn giọng gầm gừ. Tròng mắt trắng dã vô thần tiếp tục bước đi trong vô thức.
Hắn không biết đã đi được bao xa, ngọn cỏ dưới chân bị hắn dẫm nát tạo thành một con đường nhỏ. Nơi hắn đi qua lôi điện lập lòe, toàn bộ sinh vật nằm trong phạm vi tiếp súc đều bị thiêu đốt hầu như không còn.
Khặc!
Lê Thuận bỗng nhiên phun ra một ngụm máu đen, cả người ngã rập, ầm vang úp mặt xuống dưới thảm cỏ.
Tại thời khắc này, mười mấy con hung thú đã lăm le chờ đợi từ lâu đồng loạt nhảy bổ ra ngoài.
Từng cặp răng nanh cùng móng vuốt bén nhọn mang theo hàn quang dữ tợn cắn tới.
Lê Thuận không chút phản ứng, nằm im bất động tựa hồ mất sạch khả năng phản kháng.
Đám hung thú phát ra càng thêm hung lệ.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, ngón trỏ thiếu niên bất chợt run lên.
Bầu trời trên cao nứt toác. Một đạo lôi đình khổng lồ hóa thành rồng lớn bổ xuống.
Phương viên trăm dặm phút chốc hóa thành bình địa.
Mười mấy con hung thú cứ nhu vậy hôi phi yên diệt.
Cách đó xa xôi, trên một đỉnh núi cao vạn trượng, lôi quang lập lòe bao phủ cả tòa sơn mạch. Một đạo ánh mắt tràn đầy uy áp lặng lẽ mở ra.
"Lôi Phạt Giả..." Nó thâm thúy nhìn về phương xa, âm thanh huyền hoặc dường như chứa đựng vô vàn hủy diệt chi khí.
...
Mạc Quốc, một trong mười bảy châu, Kiến Châu!
"Còn nửa ngày nữa chúng ta sẽ tiến vào ranh giới của Hy Mộc Phủ, phía trước là thành Hoa Ngư, có thể dừng chân chỉnh đốn một chút." Trần Dư Hải mở miệng nói.
Trần Y Nhi nhìn xem sắc trời chuẩn bị ngã chiều liền gật đầu đồng ý: "Được, vậy chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tiếp tục lên đường."
Đám người Phạm Hồng Khanh không có quá nhiều ý kiến. Tâm trạng bọn hắn từ lúc lên xe tới giờ luôn ở trạng thái sa sút. Bầu không khí hài hòa trước đó từ khi mất đi một tên đồng bạn liền bất giác biến mất không còn.
Nhìn xem bọn họ, Trần Y Nhi lặng lẽ thở dài.
"Làm phiền Dư Hải thúc!"
Trần Dư Hải lắc đầu vung lên roi ngựa.
"Đi!"
...