Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Cổ Đại Bí!

Chương 32: Tập Kích!




Chương 32: Tập Kích!

Trời dần sập tối, đoàn người cuối cùng cũng đến được thành Hoa Ngư.

Trần Dư Hải xuống xe kéo lấy cương ngựa dắt bộ vào thành.

Thành trì người ra kẻ vào tấp nập, bọn họ dừng lại trước một tòa khách điếm.

"Thiếu soái, các ngươi xuống xe vào trong trước, ta mang xe ngựa đi cất." Trần Dư Hải nói.

"Được!"

Phong trần nửa ngày mệt mỏi, đám người thở phào nhẹ nhõm bước vào bên trong khách điếm.

"Hoan nghênh các vị khách quan đến lữ quán, mời vào mời vào..." Một tên đầu đội mũ vải, vai vắt khăn trắng nở ra nụ cười nồng hậu chạy lại.

"Cho ta bảy căn phòng trống thượng hạng, sau đó chuẩn bị một bàn thức ăn ngon mang ra đây." Trần Y Nhi lãnh đạm nói.

"Bốn phòng là được rồi, mấy người bọn tôi ở cùng một phòng." Phạm Hồng Khanh cắt lời.

"Được, vậy thì lấy bốn phòng đi!" Trần Y Nhi gật đầu.

Tiểu nhị cười muốn nở hoa tháo xuống khăn lông trên vai, nhanh nhạy lau sơ bàn gỗ gần đó.

"Được được, các vị ngồi ở đây chờ đợi một lát, tiểu nhân vào trong chuẩn bị mấy phần thức ăn mang ra cho các vị."

...

"Đợi lát nửa ăn xong, các vị công tử cứ lên trên phòng nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta có thể sẽ lên đường sớm. Nhớ kỹ, ban đêm tuyệt đối không nên ra ngoài." Trần Y Nhi nghiêm nghị nhắc nhở.

Nhìn xem sắc mặt của nàng, đám thiếu niên tràn đầy nghi hoặc.

"Tại sao? Bộ có chuyện gì không ổn hay như thế nào!?" Thiện mở miệng hỏi.

Trần Y Nhi liếc mắt nhìn Phong Đại Huy một cái, sau đó chậm rãi gật đầu.

"Trên đường đi, Phong tiền bối phát hiện có người đi theo sau lưng chúng ta. Sợ rằng người đến ý đồ bất thiện. Vì muốn dẫn xà xuất động, việc này sợ rằng chỉ có thể ủy khuất các vị." Nàng nhỏ giọng.

Đám thiếu niên lộ ra kh·iếp sợ.

"Cô nói cái gì? Chúng ta vậy mà bị người bám đuôi!?" Thiện hoang mang thốt lên.

Trần Y Nhi biến sắc ra hiệu thiếu niên nhỏ tiếng.



"Cẩn thận đánh rắn động cỏ."

Thiện ngượng ngùng biểu lộ áy náy.

"Thật xin lỗi, là do tôi quá kích động."

Trần Y Nhi nhìn quanh một vòng lắc đầu.

"Không sao cả, chú ý một chút là được."

"Bọn họ theo chúng ta từ khi nào!?" Phạm Hồng Khanh cất tiếng.

"Lúc chúng ta gần đến thành Hoa Ngư." Trần Y Nhi nói.

Khanh vuốt cằm: "Nói như vậy có nghĩa là đám người kia chủ trương chờ đợi chúng ta từ trước?"

Trần Y Nhi lắc đầu, ánh mắt lóe lên dị quang: "Không rõ, khả năng giống như công tử vừa nói, khả năng có thể chỉ là một đám giặc c·ướp mưu toan g·iết người c·ướp c·ủa. Nếu là giặc c·ướp bình thường thì không đáng nói, nhưng nếu đúng thật bọn hắn chủ trương m·ưu đ·ồ từ trước vậy thì chuyện này có lẽ phải nghĩ càng thêm sâu xa một chút."

Nguyễn Đức Thiện lộ ra biểu cảm tràn đầy thâm ý nhìn nàng: "Xem ra kẻ thù của phụ thân cô có vẻ không ít nhỉ!"

Trần Y Nhi bất ngờ nhìn Thiện.

"Bất ngờ lắm sao? Thực ra cũng không quá khó để nhận biết. Ở chỗ tôi mấy kịch bản thế này tôi nhìn chán cả rồi!" Thiện nhấp một ngụm trà nhỏ cười cợt.

"Kịch bản? Nó là cái gì!?" Trần Y Nhi hiếu kỳ nháy mắt.

"Thôi, bớt tinh tướng giùm đi ông thần!" Phạm Hồng Khanh nhìn hết nổi nữa mở miệng.

"Cái gì mà tinh tướng? Tao nói thật chứ có sai đâu? Mẹ, mấy kịch bản thế này trên truyền hình chiếu đi chiếu lại mấy chục lần, coi riết thuộc mẹ cả kịch bản!" Thiện không phục nói.

"Rồi rồi, mày là nhất, mày là số một, im mồm ăn cơm đi!" Khanh mệt mỏi cầm gấp một miếng rau bỏ vào trong chén đẩy qua.

Trần Y Nhi có chút thú vị nhìn hai người.

"Thật tò mò quê quán của các vị công tử, cách nói chuyện thực rất mới lạ!" Nàng cười nói.

"Có gì đâu mà tò mò? Không khí thì ô nhiễm nghiêm trọng, con người thì ngày càng trở nên vô cảm. Áp lực công việc, gánh nặng gia đình, vân vân và mây mây, so với nơi này thực sự thua kém rất xa." Thiện vừa nhét thức ăn vào mồm vừa bép xép. Sau đó giống như nghĩ đến điều gì, bờ môi dính đầy dầu mỡ mấp máy bổ sung: "Ừm, nếu như nơi đây có thêm internet thì nhất định càng thêm hoàn hảo!"

"Internet lại là thứ gì!?" Trần Y Nhi càng nghe càng cảm thấy tò mò không thôi.

"Internet sao? Thứ này kể ra thì rất thần kỳ! Có nó, cô có thể cập nhật tin tức thế giới mọi lúc mọi nơi, cùng bạn bè nhắn tin, video call mà không cần phải lo lăng cách biệt địa lý. Không những thế, cô còn có thể học tập, xem phim giải trí, thậm chí là giải tỏa một ít vấn đề cá nhân, hắc hắc hắc..." Nói đến câu cuối, Nguyễn Đức Thiện đột nhiên nở ra nụ cười đê tiện.

"Mẹ nó, thằng khốn này bớt vấy bẩn con gái nhà người ta!" Phạm Hồng Khanh quăng một bàn tay vào ngay giữa ót thiếu niên, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ nói.



"Móa, ai làm gì mà đánh tao!?" Thiện phun cơm đầy miệng bất mãn.

"Thôi ông im giùm mẹ cái mồm! Nói nữa ăn dép!" Khanh trợn mắt đe dọa.

"Chắc bố lại sợ may quá cơ, bước ra vẽ vòng solo luôn đi, thằng nào thua làm chó!" Thiện ngước cằm nghênh ngang.

"Thôi hai đứa mày im giùm luôn đi, người ta đang nhìn kia!" Diệp Văn Lợi xoa nhẹ mi tâm liếc mắt.

Việt Bảo áy náy nhìn ba người Trần Y Nhi cười khổ: "Thật xin lỗi, bọn nó lúc nào cũng như thế!"

Trần Y Nhi cười yên nhiên phất tay: "Không sao cả, nói thật ta rất hâm mộ các vị công tử, có thể vô ưu vô lư, thoải mái giải tỏa bản tính của mình. Cuộc sống như vậy đúng là rất thú vị."

"Vô ưu vô lự sao?" Việt Bảo cười lắc đầu: "Có lẽ đến chỗ này bọn nó mới có thể thỏa thích giải tỏa bản thân của mình. Ở quê hương trước đó, lúc nào không phải ngừng nghỉ đối diện với áp lực cuộc sống? Được mấy ai thực sự vui vẻ!?"

"Xem ra trên thế giới chỗ nào cũng giống như nhau, đều sẽ có vấn đề của mình cả!" Trần Y Nhi thở dài.

"Ha hả, tôi ngu ngốc cho nên đối với mấy thứ phứt tạp như thế đều trực tiếp lựa chọn cho qua." Bảo cười ngây ngốc gãi đầu.

"Đúng! Có lẽ như thế thì nhân sinh sẽ đỡ rối rắm hơn rất nhiều!" Trần Y Nhi mỉm cười.

...

Sau buổi ăn, từng người lục tục trở về phòng trọ của mình nghỉ ngơi.

Nhật nguyệt giao thoa, thiên địa chớp mắt phủ xuống một tấm màn đen khổng lồ.

Thành Hoa Ngư đèn đuốc sáng trưng, ban đêm là lúc có thể nhìn rõ phồn hoa của một thành thị.

Tại một con hẻm nhỏ tăm tối, mười mấy bóng người thần bí ăn vận hắc y xuất hiện.

"Dựa theo kế hoạch hành động, ưu tiên xử lý nàng trước, làm gọn ghẽ vào."

"Tuân lệnh!"

...

Trên đỉnh tòa khách điếm, một người đàn ông trung niên ăn vận cẩm bào chắp tay đón gió.

Tóc dài lất phất lay động, mắt đen thâm thúy, ẩn chứa ngàn vạn lưỡi đao sắc bén, dường như có thể chém ngang bầu trời.



"Tới đi, để ta xem một chút bản lĩnh của các ngươi!"

Người nọ lạnh lẽo cong lên khóe miệng.

...

"Tự nhiên tao có cảm giác rùng mình tụi bây!" Thiện chớp chớp mí mắt bật người ngồi dậy khỏi giường.

Khanh nằm bên cạnh tiện tay quăng qua tắm chăn lông.

"Cầm lấy mà đắp!"

"Mẹ mày, tao không phải lạnh, rùng mình ở đây là cảm giác bất an đó thằng đần!" Thiện bực dọc quăng lại tấm chăn cho Khanh.

Việt Bảo đứng dậy đi tới bên cạnh cửa sổ, gió lạnh từ ngoài thổi đến, luồn qua từng mảng tóc mai đen huyền xuyên vào gian phòng.

"Gió nổi lên rồi, trời chẳng lẽ muốn bão!?" Thiếu niên kỳ lạ lẩm nhẩm.

"Đóng cửa sổ lại đi mập!" Diệp Văn Lợi trùm chăn kín mít hô lên.

"Rồi!"

Két!

Đóng xong cửa sổ, Việt Bảo tiện thể đi lại bên bàn thổi tắt đèn cày. Cả căn phòng thoáng chốc chìm vào bóng tối.

...

Ầm vang!

Lôi điện rạch ngang bầu trời, màn đêm vô tận tại trong khoảng khắc trở nên sáng rực.

"Hành động!"

Mười mấy bóng đen hóa thành tàn ảnh xuyên qua từng tòa đại lâu, chậm rãi tiếp cận khách điếm.

Tới gần, một tên bỗng nhiên dừng lại, tay phải giơ lên ra hiệu toàn bộ đợi lệnh.

"Chia ra ba đường tìm kiếm, tìm được lập tức thông báo, không được hành động lỗ mãn, nghe rõ hay không!?" Người nọ gằn giọng.

"Rõ!"

"Được rồi, bắt đầu hành động!"

Xoạt!

Đám người tựa như âm hồn, đến không thấy vết, đi không thấy bóng.

...