Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Cổ Đại Bí!

Chương 30: Xác Sống Vùng Dậy! Phong Đại Huy Khiếp Sợ!




Chương 30: Xác Sống Vùng Dậy! Phong Đại Huy Khiếp Sợ!

"Trời má ơi! Có quỷ!" Nguyễn Đức Thiện hoảng hồn, mặt mũi xanh xám nhảy dựng lên.

Đám người bị tiếng la hét thất thanh khiến cho giật mình, một đạo bóng đen từ trên hố cao thoáng chốc nhảy xuống.

"Lùi ra phía sau!" Phong Đại Huy nghiêm giọng.

Nguyễn Đức Thiện lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi lui lại.

Lúc này, mặt đất run rẩy càng thêm kịch liệt. Đất đá văng loạn tứ tán.

Bàn tay xám tro xen lẫn từ tia điện quang lập lòe, bám vào nền đất nhô lên.

Xác c·hết đội mồ sống dậy, hai con đồng tử của hắn trắng dã, tóc đen xù xì, da thịt đen nhánh chảy xui từng luồng hồ quang xanh lam kỳ dị.

Đám thiếu niên há hốc mồm tại chỗ.

"Con mẹ nó, là thằng Thuận! Nó chưa có c·hết!" Thiện vừa mừng vừa sợ gào lên.

Phong Đại Huy nghi hoặc nhíu mày: "Tình trạng tiểu tử này không đúng cho lắm, các ngươi lùi lại xa một chút!"

Đám người còn chưa vui mừng bao lâu liền bị người nọ nhắc tỉnh.

"Lùi!"

Phạm Hồng Khanh không chút chần chừ kéo theo đám đồng bọn rời khỏi hố sâu.

Đối diện, Lê Thuận toàn thân run rẩy, lôi điện phát ra âm thanh lách tách, lam quang trải dày, giăng kín từng tất da thịt.

"Tiểu tử!" Phong Đại Huy dò xét gọi thử.

Lê Thuận giống như có phản ứng, tròng mắt đảo loạn nhìn người nọ, cất tiếng gầm gừ.

Chân mày Phong Đại Huy càng nhíu càng chặt.

"Quả nhiên đã đánh mất ý thức!" Hắn lẩm bẩm: "Năng lượng trong người của hắn thật đáng sợ!"

Lời nói vừa dứt, thân ảnh Lê Thuận bỗng nhiên biến mất tại chỗ.

"Không xong!"

Đồng tử Phong Đại Huy co rụt, chỉ kịp giơ lên quyền đầu hướng về phía sau quét ra.

Ầm!

Lôi điện lóe lên. Phong Đại Huy b·ị đ·ánh văng xa chục mét.

"Thật mạnh!" Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt tràn đầy ngưng trọng.



Lê Thuận giống như máy móc, lần nữa đánh tới.

Lần này, tốc độ càng nhanh gấp đôi.

"Nhanh quá!"

Phong Đại Huy chưa kịp chuẩn bị liền đã ăn phải một quyền ngay ngực.

Rầm!

Điện quang phun trào, đánh vào lục phủ ngũ tạng.

Phụt!

Phong Đại Huy phun ra một ngụm máu lớn. Sắc mặt thoáng chốc trắng bệch.

"C·hết tiệt!"

Cắn chặt hàm răng đỏ hoắm màu máu, không chút chần chừ lập tức kích hoạt hỏa ấn.

Quỷ Ấn, hiện!

Bắp tay hiện lên một đạo hình xăm mặt quỷ, lửa xanh cháy rực, tức khắc bao trùm thân thể.

"U Linh Quỷ Thể!"

Phong Đại Huy gầm lên, toàn thân quỷ dị trở nên hư ảo.

Đây chính là năng lực của hắn. Thân hóa u linh, vạn binh bất xâm, vạn pháp bất nhiễm. Phi thiên độn địa, du lịch cửu u.

Lách tách!

Lôi điện lần nữa phun trào, Lê Thuận hóa thành tàn ảnh đánh tới.

Roẹt!

Lôi quyền kỳ lạ xuyên thấu, đối Phong Đại Huy không gây một chút thương tổn bất kỳ.

Phong Đại Huy âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm. Hai tay hóa trảo vồ chặt bả vai thiếu niên, ý đồ khống chế hành động.

Lê Thuận gầm lên đau đớn, ánh mắt trắng dã bên trong phát ra càng thêm cuồng nộ.

Gào!

Lôi điện tựa như biển lớn bùng nổ, từng tia khổng lồ quét ngang bốn phía. Mặt đất kịch liệt run lên, không khí bị nhiệt độ đốt cháy đỏ rực.



"Vô dụng! U Linh Quỷ Thể của ta là vạn pháp bất xâm!" Phong Đại Huy thầm nói.

Một trảo lại một trảo liên tục đánh xuống.

Trảo ấn xé rách từng tất da thịt, máu tươi bắn ra tung tóe.

Lê Thuận dường như không có cảm giác đau đớn, quyền đầu điên cuồng quơ loạn.

Hai bóng người bằng tốc độ âm thanh xuyên qua hố to, đánh sâu vào trong rừng rậm. Từng mảng cổ thụ cứ thế bị san bằng thành bình địa.

Phong Đại Duy dù sao cũng là một vị cấp độ Cực Cảnh, đối phó một kẻ vừa mới thức tỉnh hỏa ấn là chuyện đơn giản hết sức.

Chỉ là...

"Mẹ nó! Đây là sức mạnh mà người mới thức tỉnh nên có hay sao? Vô lý! Thật con mẹ nó quá vô lý!" Trong lòng hắn điên cuồng gầm thét.

Người mới thức tỉnh không có khả năng tổn thương được hắn một cọng lông tơ, dù cho đánh lén cũng không cách nào làm được. Thế nhưng tiểu tử này vậy mà... vậy mà đánh hắn phun ra một ngụm máu lớn, mặc dù lúc đó bản thân chưa kịp chuẩn bị nhưng điều này cũng đã vượt ngoài khả năng nhận biết vốn có.

Lê Thuận quơ loạn lôi quyền, càng đánh càng hăng.

Phong Đại Huy dần dần bị thiếu niên làm cho kh·iếp sợ. Từ đầu tới cuối, U Minh Quỷ Thể miễn dịch hoàn toàn thương tổn mà Lê Thuận gây ra, thiếu niên có đánh làm sao thì hắn cũng hoàn hảo như lúc ban đầu. Điều khiến hắn khó mà tin nổi ở đây đó là người nọ trong chiến đấu đang tiến bộ dần. Không! Tiến bộ một cách đáng sợ! Đáng sợ đến mức làm cho lòng người lạnh buốt.

"Tiểu tử này sở hữu ý thức chiến đấu thật khủng bố!" Phong Đại Huy than khẽ.

Thời gian trôi qua, Phong Đại Huy từ có thể g·ây t·hương t·ích cho Lê Thuận dần dần chuyển sang tình thế ngang tay. Cuối cùng là bị áp chế.

"C·hết tiệt! Tiểu tử này là máy sản xuất năng lượng hay sao? Đánh nãy giờ mà vẫn chưa có dấu hiệu hư thoát." Hắn thầm mắng một tiếng, tiếp tục cắn răng đánh tiếp.

Mười dặm!

Hai mươi dặm!

Ba mươi dặm!

Năm mươi dặm!

Một trăm dặm!

Toàn bộ sự vật bên trong b·ị đ·ánh rách nát hoàn toàn.

Đất đai thủng trăm nghìn lỗ, tro bụi mù mịt, giăng kín đầy trời.

"U Minh Quỷ Thể quá tiêu tốn năng lượng, tiếp tục đánh thế này sợ rằng không thể duy trì được bao lâu." Phong Đại Huy bắt đầu thở dốc.

Mắt hắn lập lòe, dường như đang do dự điều gì.

Lúc này, một đạo kinh lôi lấy thế không kịp né tránh bổ xuống.

Rầm!



U Minh Quỷ Thể xuất hiện gợn sóng, lôi điện xuyên qua đánh nát mặt đất.

"Cái gì!?" Phong Đại Huy trợn tròn cặp mắt kh·iếp đảm: "Vừa rồi năng lực của hắn vậy mà xuất hiện một tia giao động. Làm sao có thể như vậy!?"

Phải biết, U Minh Quỷ Thể đối với thức tỉnh giả có cấp độ thấp hơn bản thân tiên thiên luôn đứng ở thế bất bại. Trừ phi người nọ sở hữu sức mạnh ngang bằng, cùng với hỏa ấn đẳng cấp cao hơn. Hoặc đẳng cấp có thể đè ép cao hơn một bậc.

Lê Thuận vừa mới thức tỉnh hỏa ấn, cấp độ so với Phong Đại Huy thua kém không phải một điểm nửa tất, mà là ba vạn tám ngàn dặm. Dù cho sở hữu Thần Ấn đi chăng nữa cũng vô pháp bù đắp khoảng trống ở giữa hai người.

Giống như một con kiến cỏ không cách nào cắn c·hết con voi như thế. Đến một ngày, bất chợt con kiến cắn mất một lớp da nhỏ của con voi, nhỏ đến mức không đáng để nhắc tới. Nhưng con voi lúc này sợ hãi rồi, con kiến mà nó luôn xem thường bất giác vậy mà lột được nó một lớp da, như vậy, sau này có phải sẽ phát triển đến mức có thể xé thịt gặm xương, ăn tươi nuốt sống nó hay không!?

"Đây không phải là Thần Ấn! Đây là thứ gì? So với Thần Ấn càng thêm đáng sợ. Chẳng lẽ Thiên Địa Ấn Ký thức tỉnh ra hỏa ấn đều khủng bố như thế hay sao!?" Phong Đại Huy hoang mang loạn nghĩ.

"Không được, phải kết thúc tiểu tử này sớm, nếu không hậu quả khó lường!"

Dường như hạ xuống quyết tâm, Phong Đại Huy lộ ra thần sắc càng thêm kiên định.

"Tiểu tử, thật xin lỗi rồi! Ngươi đã mất ý thức, tiếp tục tồn tại chỉ thêm đau khổ không cần thiết."

Thở ra một hơi, Phong Đại Huy nghiêm túc triệt hạ về phía sau, cùng thiếu niên duy trì một khoảng mười mét.

"Cực Cảnh áo nghĩa, U Minh Pháp Tướng!"

Hai tay Phong Đại Huy chắp lại giữa ngực, từng đạo quỷ văn trải dọc toàn thân. Lửa xanh phun trào, hóa thành năng lượng gió xoáy phun thẳng trời cao.

Thoáng chốc, một bức quỷ tượng khổng lồ cao mấy chục trượng sừng sững đứng giữa hoang địa. Mắt đỏ như máu, ẩn chứa vô biên bạo ngược. Ngũ quan dữ tợn, răng nanh bén nhọn lộ ra hàn quang lạnh lẽo.

Lê Thuận giống như cảm giác không ổn, đồng tử run động kịch liệt, sau cùng, thiếu niên đột nhiên hóa thành lôi quang xoay đầu bỏ chạy.

"Chạy đi đâu!?"

Phong Đại Huy cất lên giọng nói hùng hồn. Một tay trấn áp đất trời vỗ xuống.

U Minh Pháp Tướng theo đó nhấc lên đại thủ, hướng đạo lôi quang phương xa đập ra một chưởng.

Lê Thuận xoay người phát ra một quyền mạnh nhất đón đỡ.

Ầm vang!

Không gian gợn sóng, cuồng phong bạo tạc. Khí lãng cuộn trào bắn ra bốn phương tám hướng.

Khặc!

Cánh tay Lê Thuận thoáng chốc bị uy lực phản chấn đánh nát be bét, nửa người cứ thế hóa thành bụi bặm.

Tựa hồ đã được lập trình từ trước, không chút dừng lại, thiếu niên mang theo một thân tàn phế hướng về rừng sâu biến mất.

Phong Đại Huy thu hồi U Minh Pháp Tướng, sắc mặt trắng bệch thở dốc.

"Thật đáng tiếc..." Hắn chăm chú nhìn về phương xa, bờ môi mấp máy lẩm bẩm.