Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Cổ Đại Bí!

Chương 29: Lời Thú Tội Của Thiện.




Chương 29: Lời Thú Tội Của Thiện.

"Phức tạp đến như thế!?" Thiện lộ ra biểu cảm nhăn nhó.

"Hệ thống sức mạnh khác biệt, cách phân chia tầng lớp cũng theo đó mà khác biệt. Đợi ngươi tiếp xúc đến nhiều, lúc đó tự nhiên sẽ thấy quen thuộc." Trần Dư Hải từ tốn nói.

"Dư Hải thúc có lẽ quên mất thế gian còn tồn tại một loại hỏa ấn tương đối đặc thù!" Trần Y Nhi đột nhiên mở miệng.

"Còn nữa!?" Thiện há mồm.

Trần Dư Hải sững sờ một lúc sau đó tươi cười lắc đầu.

"A, nghĩ lại đúng thật còn một loại quên nhắc tới. Thứ này khá kỳ lạ, nói mạnh thì không mạnh, nhưng yếu thì cũng không yếu."

"Là sao ông chú!?" Thiện mò không thấy đường, gãi đầu.

Trần Dư Hải vuốt cằm: "Nói thế nào nhỉ!? Thứ hỏa ấn này không có cách phân chia cụ thể, nó rất đặc biệt, không hình không dạng, rất khó phân biệt, tỷ lệ xuất hiện so với Thần Ấn càng thêm thưa thớt. Năng lực cụ thể của nó có thể tóm gọn bằng một chữ nghịch!"

"Nghịch ở đây chính là nghịch lại toàn bộ nguyên tắc các loại hỏa ấn khác. Thông thường, thứ hỏa ấn này một khi đản sinh thì chủ sở hữu của nó ngoài ra sẽ còn thức tỉnh thêm một loại bạn sinh hỏa ấn thứ hai. Bạn sinh hỏa ấn là một loại nằm trong sáu cấp thứ ấn, thấp nhất có thể là Phàm Ấn, Trung Du, Thượng Đỉnh, Siêu Phàm, Chí Tôn, hay thậm chí cao nhất cấp Thần."

"Lợi hại như thế? Như vậy thì yếu chỗ nào? Thứ này so với Thần Ấn còn kinh khủng hơn có được hay không? Ông chú có lộn không vậy!?" Thiện há hốc mồm nói.

Trần Dư Hải cười tủm tỉm liếc mắt: "Mạnh sao? Chưa hẳn!"

"Mặc dù thức tỉnh hai loại hỏa ấn nghe vào rất khiến người khác kh·iếp sợ, nhưng mà bản chất của nó cuối cùng vẫn thuộc chủ ấn mà không phải là bạn sinh hỏa ấn! Ngươi quên mất lúc đầu ta đã nói, chủ ấn nha, năng lực của nó chính là nghịch. Đây mới là thứ khiến nó trở nên đặc thù."

"Bởi vì... Chủ ấn sinh ra bạn sinh ấn mục đích duy nhất là để nghịch lại nguyên lý hỏa ấn. Ví dụ, bạn sinh ấn có năng lực cường hóa bắp thịt, vậy thì chủ ấn sẽ tác động sinh ra tác dụng phụ đó là mỗi lần tiến vào trạng thái cường hóa, cơ thể sẽ nhận đau đớn gấp mấy chục lần. Bạn sinh ấn nếu như sở hữu năng lực ngự khí khống vật, như vậy tác dụng phụ thêm vào sẽ là năm mươi phần trăm tỷ lệ khiến chủ nhân bị vật ngự khống phản phệ."

"Đến bước này, tiểu tử ngươi còn cảm thấy thứ đồ vật kia lợi hại hay không!?"

"Cái này..." Thiện ngây ngốc.

Mẹ nó! Nói như thế thì chẳng khác nào giống như muốn tập luyện được tuyệt thế võ công trước hết phải tự thiến!?

Giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm! Thứ hỏa ấn này quả thực là kỳ ba.

...

Ngay giữa lúc đám người đang trao đổi, Phong Đại Huy bên kia cũng xuất hiện dị động.

"Thiên Địa Ấn Ký! Trong người hắn vậy mà tồn tại Thiên Địa Ấn Ký!" Người nọ kh·iếp sợ thốt lên.



"Cái gì? Sao lại có thể?"

Trần Y Nhi chùng Trần Dư Hải nghe thấy cũng biểu lộ kh·iếp sợ tột cùng.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó vội vàng chạy lại.

"Phong tiền bối, hắn thực sự có Thiên Địa Ấn Ký? Ngài có nhìn lầm hay không!?" Trần Y Nhi run rẩy hỏi.

"Không thể nào nhầm lẫn được, thực sự chính là nó!" Phong Đại Huy nghiêm trọng nói.

"Các cô dì chú bác, Thiên Địa Ấn Ký lại là cái đồ quỷ gì nữa!?" Nguyễn Đức Thiện có loại cảm giác thiếu hụt kiến thức, vẻ mặt đáng thương cất lời.

"Cùng loại với Quốc Vận Ấn Ký, là thân phận minh chứng." Trần Dư Hải run giọng.

"A, nói như vậy có nghĩa thằng này đã đủ điều kiện có thể thức tỉnh Hỏa Chủng!?" Đám thiếu niên sáng rực hai mắt, vừa mừng vừa sợ hỏi.

"Có thể thì có, chỉ là... thứ ấn ký này vốn dĩ không nên tồn tại mới đúng!"

"Là sao ông chú? Bộ có gì không ổn hay sao!?"

Trần Dư Hải lắc đầu, ánh mặt lộ ra quái dị nhìn đám thiếu niên: "Không phải không tốt, chỉ là thứ này thực sự quá khiến người ta kh·iếp sợ. Ta càng lúc càng tò mò thân phận của các ngươi!"

"Thiên Địa Ấn Ký, chỉ có tiên thiên sinh vật mới có thể sở hữu. Bọn chúng là do trời đất dựng dục, một thân tinh hoa có thể bao trùm vạn loại vật chất. Từ thời thái cổ đến nay, chưa từng có hậu thiên sinh vật nào sở hữu thứ này, nhân tộc là một trong số đó!"

"Theo tiên thiên sinh vật diệt tuyệt, Thiên Địa Ấn Ký cũng biến mất bên trong dòng sông lịch sử vô tận. Thứ còn lại chỉ là một chút thông tin ít ỏi ghi chép từ những điển tịch cổ xưa."

"Vậy thứ này là phúc hay là họa!?" Phạm Hồng Khanh cảm giác bất thường mở miệng.

"Tiên thiên sinh vật từng thống trị cả thế giới này, thực chất để mà nói, Thiên Địa Ấn Ký một khi thức tỉnh Hỏa Chủng tuyệt đối sẽ là một loại khủng bố tuyệt luân. Nhưng mà trước nay trên thế gian chưa từng xuất hiện trường hợp hậu thiên sinh vật sở hữu Thiên Địa Ấn Ký, là phúc là họa, còn chưa biết được!" Phong Đại Huy trầm ngâm.

"Không ổn, tất cả lùi lại!"

Người nọ đột nhiên há miệng gầm lên.

Ầm vang!

Một đạo lôi điện tựa như mãnh long bất giác bổ xuống.

Đám người mặt mày trắng bệch không còn chút máu.



"Không tốt, thằng Thuận đâu?" Diệp Văn Lợi quát.

"Bên kia!" Việt Bảo chỉ tay về phía hố đen cách đó không xa.

"Mau lôi nó về!" Thiện gấp giọng.

Phong Đại Huy ngăn lại đám người.

"Đừng qua đó, bên đó rất nguy hiểm."

Lời nói vừa dứt, một đạo lôi đình tiếp tục hướng vị trí Lê Thuận bổ xuống.

Ầm!

Sau đó là đạo thứ ba!

Đạo thứ tư!

Đạo thứ năm!

Cả vùng không gian giống như biến thành một tòa lôi ngục khổng lồ, điện quang giăng kín đầy trời. Cảnh tượng từ ngoài nhìn vào tựa hồ thiên nộ hành xác. Ý đồ không đánh thiếu niên hóa thành cặn bã thề không dừng lại.

Ầm... ầm... ầm...

Liên tiếp chín mươi chín đạo lôi đình bổ xuống.

Dưới ánh mắt kh·iếp đám của đám người, mây đen lúc này mới hài lòng rút đi.

"Con mẹ nó, đánh thế còn gì là con người nữa!?" Thiện giận dữ gầm lên.

Nói xong, thiếu niên thất tha thất thểu chạy lại hố lớn.

Đám người lấy lại tinh thần lặng lẽ theo sau.

Hố rộng nghìn mét, sâu mấy chục trượng. Cả vùng bình nguyên xanh mướt bây giờ chỉ còn là một đống cặn bã.

Bốn tên thiếu niên quỳ rập bên cạnh hố lớn, ngây ngốc không nói nên lời.

"Thuận ơi là Thuận, mày c·hết không toàn thây nha!" Thiện rơm rớm nước mắt kêu rên.



"Nghiệp chướng! Thực sự đúng là nghiệp chướng mà! Mày rốt cục làm chuyện gì thương thiên hại lý để bị trời đánh tới mức độ này hả mậy!?" Phạm Hồng Khanh đỏ ngầu hai mắt gầm nhẹ.

"Năm đứa tụi mình cùng lúc tới đây, bây giờ mày tèo rồi, để lại bốn đứa tụi tao phải sống làm sao!?" Việt Bảo tháo xuống mắt kính lau lau khóe mắt.

Diệp Văn Lợi im ắng nhìn hố sâu không nói, chỉ có bờ vai run lên nhè nhẹ.

Ba người Trần Y Nhi nhìn xem cảnh tượng này chỉ biết thở dài đồng cảm.

"Tiên Thiên Ấn Ký còn chưa trưởng thành đã bị ông trời đánh thành cặn bã. Quả nhiên đồ vật nghịch thiên sẽ bị thiên khiển, không phải ai cũng có sức chống chọi!" Phong Đại Huy tiếc nuối lẩm bẩm.

"Xuống hốt tro cốt nó đi, làm cho nó cái mồ để nó còn có thể siêu thoát." Thiện thương cảm mở miệng.

Đám đồng bọn yếu ớt gật đầu.

Năm người trượt xuống miệng dốc, b·iểu t·ình ai cũng đau thương bắt đầu mò mẫm.

"Tìm chỗ nào đây? Chỗ nào cũng khét lẹt như nhau, cái nào là tro của cây, cái nào là tro của nó?" Việt Bảo nhíu mày hỏi.

Thiện trầm tư một lúc rồi nói: "Hốt đại đi, xem như làm tượng trưng cung được."

"Ừm, chỉ có thể như vậy." Khanh thở dài gật đầu. Sau đó cẩm ra một chiếc hũ nhỏ bằng gỗ đưa đến trước mặt đám người: "Mỗi đứa một nắm, hốt đi rồi bỏ vào đây."

"Tao tới trước đi!" Lợi cầm lên một nắm đất nhỏ bỏ vào: "Chúc mày vĩnh sinh cực lạc!"

Bảo cũng nắm lên một nắm không sai biệt mấy rải xuống miệng hũ: "Kiếp sau tiếp tục làm anh em!"

Tiếp đến là Khanh.

"Không biết nói gì, tạm biệt mày!"

Đến lượt Thiện, mắt hắn ươn ướt ngồi xổm dưới đất. Bàn tay run rẩy năm lên một nắm đất cát.

"Mày đi rồi, để lại anh em tụi tao ở nơi đất khách quê người này, mày đúng là đồ tồi!" Ngập ngừng một lúc, thiếu niên mở miệng bộc bạch: "Dù sao mày cũng đã tèo, có một số chuyện giấu kín trong lòng mấy năm nay chưa kịp nói cho mày biết. Tao với mày âm dương cách biệt rồi, sợ rằng xuống đó mày không siêu thoát được, thôi thì để tao kể mày nghe!"

"Mày còn nhớ cái năm cắm trại lớp mười hay không? Đợt đó mày có tham gia chạy bền, vừa mới chạy được nửa đoạn thì giày của mày bất ngờ bị rách mất cái đế." Thiếu niên run giọng thút thít: "Tao cắt đó!"

"Tới năm lớp mười một, có một hôm mày giả bệnh trốn học đi nét, vốn dĩ kế hoạch rất hoàn mỹ, không ai có thể phát hiện ra được, nhưng mà cuối cùng không biết tại sao mẹ mày lại biết, đêm đó quýnh cho mày suýt nữa gãy mẹ cặp giò. Thực ra... tao mét đó!"

"Còn có, lần kia mày nói mày muốn tỏ tình nhỏ Quỳnh, nhưng mà cuối cùng lại bị nhỏ hiểu lầm này chơi bê đê nên thẳng thừng từ chối có phải hay không!? Ừ, đúng rồi, cũng là tao đó!"

"Gần đây nhất là bốn tháng trước, clip mày bị chó rượt cắn rách quần tự nhiên phát tán trên tóp tóp, chỉ trong một đêm đạt gần bốn triệu view, làm mày cả tháng không dám ló mặt ra đường. Mày cay cú cố gắng tìm ra h·ung t·hủ phía sau nhưng tìm mãi không có kết quả. Tới nước này rồi tao không giấu giếm mày nữa... ừ, tao luôn đó, huhuhu..."

Mặt đất đột nhiên run lên dữ dội, một bàn tay cháy xám thình lình từ dưới nhô lên, kèm theo từng tiếng đứt quãng khàn đặc.

"Con... mẹ... mày..."