Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Cổ Đại Bí!

Chương 2: Lật Mặt!




Chương 2: Lật Mặt!

"Sao mậy, ổn không!?"

Nhìn thấy Lợi đứng im bất động, bốn người khẩn trương dò hỏi.

"Ổn! Tụi mày quay lại đi!" Lợi điềm nhiên nói.

"Thật?" Thiện không tin hỏi lại lần nữa.

"Thật!" Lợi gật đầu.

"Thật sự? Không lừa tụi tao!?" Thiện vẫn còn nghi ngờ nhìn hắn.

"Thật sự! Không lừa tụi mày!" Lợi chân thành tha thiết khẳng định.

Đám người nghe thế liền thở ra một hơi, cơ thịt căng cứng thoáng chốc buông lỏng mấy phần.

"Mẹ nó, làm tao muốn đái ra quần!"

Cười cười, từng người an tâm xoay người nhìn lại.

"Surprise! Bất ngờ chưa ông dà!" Lợi dang rộng hai tay, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng sáng.

Thời gian lúc này tựa như dừng lại. Bốn người, mặt mày không còn chút máu.

Thầy Hoàng khoanh tay đứng nhìn, nụ cười hòa ái treo trên khuôn mặt tựa như mùa xuân, ấm áp dị thường.

Nhưng đối với đám người, sự ấm áp đó lại lạnh lẽo vô cùng.

"Ái chà, tim tao đau quá men!" Thuận ôm lòng ngực, ngã quỵ xuống sàn.

Thiện nhanh tay lẹ mắt ôm chầm lấy hắn.

"Trời ơi! Bạn hiền, bạn có sao không!? Bác sĩ! Y tá! Có ai không!? Cứu bạn tôi với!"

"Nhanh! Gọi c·ấp c·ứu!" Khanh vội vàng nhìn Bảo, mặt mày gấp gáp thúc giục.

Bảo ngơ ngác không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn thành thật móc chiếc Iphone 13 Pro Max trong túi quần ra.

Lợi lúc này mới phản ứng lại, hai mắt bất giác lóe lên một vệt hào quang.

"Không kịp rồi, nhanh đưa nó xuống phòng y tế!" Lợi nghiêm nghị nói.

"Đúng! Đưa nó xuống phòng y tế!"

Nước chảy thành sông, lưu loát vô cùng, bốn người bốn đầu khiêng Thuận vác lên, mặt mũi đau thương tựa như chuẩn bị mất đi thứ gì quý giá!

"Đi!"

Thiện thất tha thất thểu rống lên.

Vừa muốn bước ra khỏi lớp, thầy Hoàng vốn vẫn giữ im lặng lúc này đột nhiên mở miệng.



"Đi đâu!?"

"Đi phòng y tế thưa thầy! Thời gian cấp bách, có chuyện gì mình tâm sự sau nha thầy!" Nguyễn Đức Thiện đỏ ngầu hai mắt nói.

"Không cần rắc rồi thế! Bệnh này tôi trị được!"

Thầy Hoàng mỉm cười ấm áp tuốt thanh Diệt Thần Thước ra khỏi bao.

Một đạo hào quang chói lọi sáng mù mắt chó bốn người.

Ực!

Từng người nuốt xuống một ngụm nước bọt, cổ họng khô khốc, lòng ngực trập trùng đập liên hồi.

Tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Lê Thuận bất chợt mở mắt, cơ thể thoăn thoắt, bật người đứng dậy.

"Kế hoạch B!"

Gầm nhẹ một tiếng, hắn móc trong túi quần ra một bịch bánh tráng trộn.

"Happy Birthday To You! Happy Birthday To You!"

Vừa hát, hắn vừa nhìn bốn tên đồng bọn thúc giục.

"Hát đi tụi mày!"

"À à... "

Bốn người lấy lại tinh thần hát theo.

Sau một hồi, Lê Thuận đại diện bước lên bục giảng trao bịch bánh tráng trong tay cho thầy, hai mắt đỏ hoe, tràn đầy cảm xúc.

"Chúc mừng sinh nhật thầy! Tụi em chỉ muốn làm cho thầy bất ngờ nên mới ra hạ sách này. Mong thầy đừng trách chúng em đường đột. Người xưa có câu; Không mày đố thầy làm nên... "

"Là không thầy đố mày làm nên!" Thiên đứng ở dưới sửa miệng.

Thuận giống như táp phải con ruồi, ngượng ngùng cười xấu hổ.

"À... Đúng vậy, không thầy đố mày làm nên! Nhờ có thầy soi đường dẫn lối mới có chúng em ngày hôm nay. Ơn đức này chúng em mãi mãi khắc ghi, suốt đời không quên. Đúng thế, công thầy như núi Thái Sơn, nghĩa thầy như nước trong nguồn chảy ra... "

"Hình như sai sai mày ơi!" Bảo chen miệng cắt ngang.

Thuận sạm mặt lại, một bụng văn chương kém chút bị sặc ở cuống họng.

"À... em nhầm một chút!" Hắn gượng cười, gãi đầu nói tiếp: "Là như thế này, muốn sang thì bắc cầu Kiều, muốn con hay chữ thì yêu kính thầy. Nhỏ thì có ba mẹ dưỡng dục, lớn thì có thầy cô răng dạy. Ơn này tựa như nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn không dứt, như những vì sao sáng chiếu rọi giữa bầu trời tăm tối, mờ mịt nhưng vô cùng lọng lẫy, là ngọn đèn hy vọng thắp sáng tương lai của chúng em..."

Nói đến đây, nước mắt thiếu niên cuồn cuộn chảy dài, lăn trên gò má.

"Thầy à! Tụi em thật sự rất cảm kích công lao của thầy. Một năm không dài cũng không ngắn, nhưng đối với chúng em, đó chính là khoảng thời gian tươi đẹp nhất! Tụi em nên người, có được ngày hôm nay, tất cả đều nhờ có thầy tận tình chỉ dạy. Nói đến đây, em lại nghẹn ngào nhớ đến một câu tục ngữ; Dạy con từ thuở tiểu sinh, dạy thầy... "



"Bậy dồi! Bậy dồi!" Đám người hắng giọng liên tục.

"Khụ khụ... " Thuận ho khan, cưỡng ép nở ra nụ cười miễn cưỡng: "À... Dạy con từ thuở tiểu sinh, học thầy học bạn tập tành lễ nghi, học cho cách vật trí tri, văn chương chữ nghĩa nghề gì cũng thông! Chính là như vậy, cho nên... "

Bất chợt, thầy Hoàng nhấc tay ra hiệu giữ im lặng.

"Hôm nay không phải sinh nhật tôi!" Thầy nhàn nhạt nói.

"Ây!"

Đám người ngây ra tại chỗ.

"Ahaha... hahaha... "

Từng người nhìn nhau cười, nụ cười chất chứa đầy sự thê lương.

"Mẹ nó! Xong con bê rồi!"

Đây là suy nghĩ trong lòng của mỗi thanh niên lúc này.

"Còn gì để nói không!?" Thầy Hoàng vuốt ve thanh Diệt Thần Thước trong tay cười hỏi.

Nguyễn Đức Thiện thở dài một tiếng, im lặng bước ra.

"Có bao nhiêu đó mà cũng không xong, phải để tao ra tay mới được!"

Thì thầm, hắn đi lên bục giảng, đẩy Lê Thuận đứng qua một bên.

"Làm được không!?" Thuận nghiêm túc nhìn Thiện.

"Ừm!" Thiện không nói, chỉ trịnh trọng gật đầu.

Lúc này, mọi thứ ngôn ngữ đều trở nên vô dụng, có lẽ, giữa những người bạn trí cốt với nhau, một ánh mắt đơn giản cũng có thể truyền đạt ngàn vạn tâm tư từ sâu bên trong nỗi lòng.

Bốn người âm thầm vì hắn cố lên! Có lẽ đây chính là hi vọng cuối cùng của nhóm!

"Tụi tao tin mày sẽ làm được!"

Từng người lộ ra ánh mắt kiên định.

Bầu không khí trở nên ngưng trọng, không gian yên tĩnh lạ thường.

Nguyễn Đức Thiện thân cao một mét bảy tám, sống lưng vững chãi như núi, hai mắt xuất thần, ẩn chứa ngàn vạn hào quang sáng chói.

Bóng lưng của hắn thoáng chốc cao lớn tựa như trụ trời, có loại cảm giác gánh vác toàn bộ non sông.

Hắn, đối diện với thầy Hoàng, có thể nói tựa như túc địch, trên mặt không có một chút kinh sợ, dũng mãnh như hổ, sắc bén như đao.

Bất chợt!

Hắn khụy xuống, dùng tư thế ngồi bẹp ôm chặt lấy bắp đùi thầy Hoàng. Nước mắt nước mũi trào ra như suối.

"Thầy ơi! Tất cả mọi chuyện đều do bọn nó ép em mà ra. Giờ ra chơi em vốn muốn ở lại trong lớp học bài, chuẩn bị vào tiết kiểm tra đoạt lấy điểm mười, đền đáp công sức dạy bảo bao năm của thầy. Nhưng mà... hức hức hức... bọn nó cưỡng ép trói em mang đi, bọn nó còn đe dọa nếu không đi sẽ tuột quần em treo em lên cây, chính vì như thế nên em mới thỏa hiệp với chúng nó."



"Vốn dĩ muốn giữ im lặng cho qua chuyện, nhưng chuyện đến nước này, lương tâm của em cảm thấy cắn rứt! Em muốn tố cáo! Tụi nó vừa rồi hái trộm cóc của nhà bà cô Tư ngoài căn tin, em nỗ lực ngăn cản mà không được, sức một mình em không cách nào chọi lại bốn đứa tụi nó. Hành vi t·rộm c·ắp chính là khiến người người căm phẫn! Em không tài nào chấp nhận được!"

Bốn người bị hành vi đột ngột này của Thiện làm cho ngây người tại chỗ. Thoáng chóc, sắc mặt đen như đáy nồi.

"Con mẹ nó! Quân khốn nạn! Lúc đầu mày hái còn nhiệt tình hơn cả tao, bây giờ quay xe đổ thừa, mày tới số rồi!"

Lê Thuận nghiến răng nghiến lợi xoắn lên tay áo, muốn xông ra ngoài h·ành h·ung thì Nguyễn Đức Thiện liền trốn ra sau thầy Hoàng, lấy thầy làm tấm chắn chỉ trỏ.

"Đấy! Thầy xem, nó muốn g·iết người diệt khẩu kìa!"

"Mẹ nó! Con tiện nhân này, mày dám nói mày không ăn không?" Thuận hùng hùng hổ hổ chất vấn.

"Tao không hề ăn!" Nói xong, Thiện bày ra vẻ mặt đáng thương ngẩng đầu nhìn thầy Hoàng: "Em thề là em bị ép buộc thật, do tụi nó hái trộm bị chó rượt nên mới vào lớp trễ đó thầy, không tin thầy cứ kiểm tra túi quần thằng Lợi với thằng Khanh, tang chứng vẫn còn nằm rành rành trong đó. Nếu em có nói láo cho sét nó đánh em c·hết tươi!"

Ầm!

Một tia lôi điện thoáng chốc cắt ngang bầu trời bổ xuống.

"Con mẹ nó!" Thiện hoảng hốt nhảy dựng lên, mặt mũi trắng bệch không còn chút máu.

Thấy cảnh này, bốn người Lê Thuận vừa lòng hả dạ thỏa thích cười lớn.

"Tới ông trời còn không nhìn nổi mày, dừa lòng tao lắm!"

Thầy Hoàng lúc này cắt ngang.

"Được rồi! Tốn nhiều thời gian của tôi quá! Năm anh, xuống phòng giám hiệu ngồi đợi dưới đó, lát nữa giáo viên chủ nhiệm lớp các anh sẽ tới làm việc."

"Thầy ơi, còn bài kiểm tra... "

"Bài kiểm tra các anh không cần làm nữa, lần này tôi đặc cách cho các anh, mỗi anh 0 điểm!"

"Đừng mà thầy ơi, mẹ em đánh em c·hết!"

"Đúng rồi, thầy tha lỗi cho tụi em lần này đi, tụi em hữa lần sau sẽ như vậy nữa... à không, sẽ không như vậy nữa!"

"Đừng nói nhiều, bước ra khỏi lớp!"

"Đừng mà thầy!"

"Lớp trưởng, gọi người kéo mấy anh này xuống phòng giám hiệu đi!"

"Đừng mà... "

"Bỏ ra... "

"Bỏ tao ra... "

"Rách quần... "

"Rớt dép... "

"..."