Chương 28: Cấp Thánh! Ngũ Đại Chí Cao Ấn!
Giữa rừng đại thụ, một chiếc hố to trải đầy vết nứt lít nhít giăng kín phương viên tám thước. Mặt đất cháy đen, khói mù nghi ngút trắng xóa.
Trần Dư Hải giống như lưu tinh phóng tới, phất tay đánh ra một đạo khí kình thổi bay toàn bộ khói mù.
Không kịp chờ đợi, hắn trực tiếp nhảy vào hố sâu tìm người.
Thời gian nửa chung trà, Trần Dư Hải ôm theo Lê Thuận toàn thân cháy khét trở ra.
Đám người lúc này cũng chạy tới. Nhìn thấy thiếu niên thảm trạng, từng người âm thầm hít vào một hơi ngưng trọng.
"Nó sao rồi!?" Bốn người thiếu niên tái nhợt khuôn mặt, gấp giọng hỏi.
Trần Dư Hải ra hiệu bọn hắn giữ bình tĩnh, sau đó đưa tay lên ngực Lê Thuận, bắt đầu tiến hành dò xét.
Thời gian chậm rãi trôi qua, b·iểu t·ình từng người càng lúc càng thêm thấp thỏm không yên.
Trần Dư Hải chân mày nhíu chặt từ đầu tới cuối, không hề có chút dấu hiệu dừng lại.
"Thật kỳ quái!" Hắn lẩm bẩm.
"Sự tình có gì khác thường hay sao Dư Hải thúc!?" Trần Y Nhi nghiêm nghị hỏi.
Trần Dư Hải gật đầu, sau đó lại kỳ lạ lắc đầu.
"Tình huống của hắn có chút quái lạ, mạch đập toàn thân đều tắt, nhưng sinh cơ lại không hề xuất hiện dấu hiệu trôi qua."
"Vậy có cứu được không vậy ông chú? Nhất định phải cứu nó, làm ơn!" Bốn tên thiếu niên gấp giọng cầu xin.
Trần Dư Hải lực bất tòng tâm nhìn đám tiểu tử, cuối cùng lặng lẽ thở dài một tiếng.
"Thật có lỗi, ta không giúp gì được!" Hắn tràn đầy áy náy lắc đầu.
Đám thiếu niên nghe xong giống như từ trên không trung té xuống, từng người mắt đỏ như tơ ngây phỗng tại chỗ.
Tại lúc bon hắn tuyệt vọng nhất, một đạo âm thanh khàn đặc sau lưng đám người đột ngột vang lên.
"Để ta xem thử!"
Đám thiếu niên lóe lên hi vọng ngoảnh đầu nhìn lại.
Người nói chuyện chính là vị thần bí tùy tòng đám người từ đầu tới giờ. Kẻ này từ lúc khởi hành cực kỳ ít nói, đám người Phạm Hồng Khanh tại trên chuyến đi từng thử bắt chuyện giao lưu, nhưng người nọ chỉ liếc mắt một cái rồi thôi. Thân phận của hắn chỉ có duy nhất Trần Y Nhi là người hiểu rõ.
"Phong tiền bối, có được hay không!?" Trần Y Nhi lo âu hỏi.
"Xem xét trước rồi mới biết được!" Người nọ từ tốn nói.
Hắn tiến lại bên người Lê Thuận, ngồi xổm xuống kỹ càng quan sát.
Da thịt thiếu niên bong tróc, máu tươi ứ động, đông đặc biến thành khối đen, nhìn vào giống như một tấm xác khô không có sinh mệnh.
Người nọ nhấc tay, từng luồng khí thể kỳ dị phun trào, đánh vào bên trong cơ thể Lê Thuận.
Hắn nhắm mắt một lúc, sau đó chậm rãi mở ra.
"Thế nào rồi tiền bối!?" Nguyễn Đức Thiện giành trước mở miệng.
Người nọ liếc mắt nhìn Thiện một cái, trầm ngâm rồi nói: "Kinh mạch bị lôi điện phá hủy nghiêm trọng, lục phủ ngũ tạng tổn hại chín phần. Sinh cơ mặc dù không biết tại sao lại không tiêu tán, nhưng não bộ của hắn đ·ã c·hết, ý thức không hiện, sợ rằng đời này rất khó tỉnh lại!"
"Không thể nào!" Thiện lẩm bẩm lắc đầu.
"Chẳng lẽ không còn cách nào cứu nó hay sao!?" Khanh bóp chặt nắm tay nói.
"Có! Nhưng sợ rằng còn khó hơn lên trời!" Người kia đáp.
"Là cách gì!?" Đám thiếu niên đồng thời mở miệng hỏi.
"Tìm tới một vị cấp Thánh, vì hắn tái tạo kinh mạch, đánh thức mệnh hồn!"
"Cấp Thánh?" Đám thiếu niên mờ mịt nhìn nhau.
Trần Y Nhi cùng Trần Tư Hải tỏ ra kh·iếp sợ.
"Cấp Thánh là thứ gì!?" Phạm Hồng Khanh nhăn mày lại hỏi.
"Để ta giải thích đi!" Trần Y Nhi đứng ra nói: "Như công tử đã biết, người đủ mười tám tuổi có thể đánh thức Hỏa Chủng, vừa thức tỉnh liền sẽ trực tiếp bước vào cấp độ Sơ Đẳng Chiến Đồ! Trải qua rèn luyện cùng kích thích giới hạn tiềm ẩn, Sơ Đẳng Chiến Đồ có cơ hội tiến vào cấp độ cao hơn, đạt đến giai đoạn Trung Đẳng Chiến Giả. Cứ như thế, tiếp tục phát triển không ngừng, Trung Đẳng Chiến Giả tấn cấp Cao Đẳng Chiến Sư, Cao Đẳng Chiến Sư đột phá cực hạn, tiến vào Chiến Tông Đại Thừa. Lên cao nữa vậy chính là cấp Bán Cực, Bán Cực hiểu rõ bản chất vạn vật, thành tựu Cực Cảnh! Đến bước này có thể xưng bá xưng vương. Người mạnh nhất Mạc Quốc chính là đương kim thánh thượng, cùng lắm chỉ là như thế!"
"Bán Cực, Cực, Vô Cực, Vong Ngã, Bậc Nhất, Tuyệt Thế, Truyền Thuyết, Chí Cao, Chuẩn Thánh, cuối cùng mới đến Thánh Cảnh Tôn Sư!"
"Cấp Thánh! Thực sự rất xa xôi mờ mịt, từng người đều là thần long kiến thủ bất biến vĩ, mấy ngàn năm nay chưa từng xuất hiện bóng dáng bọn hắn bên trên đại lục, muốn tìm được, khó như lên trời. Chưa kể dù cho có thể tìm thấy, muốn bọn họ ra tay giúp đỡ e rằng là chuyện mơ giữa ban ngày!" Nàng thổn thức thở dài.
Đám thiếu niên nghe xong trực tiếp suy sụp.
Năm người, cùng nhau tiến vào mảnh thế giới kỳ bí này, vốn dĩ ấp ủ hoài bảo thức tỉnh Hỏa Chúng, vác kiếm thiên nhai, giẫm bằng toàn bộ đại lục. Vậy mà hiện tại thoáng chốc đổ vỡ không còn.
Tại thế giới này, bọn hắn không nguyện ý tin tưởng bất kỳ một ai, đồng bạn chính là thứ ranh giới mong manh tồn tại trong lòng bọn hắn. Một người rời đi, đồng nghĩa tín niệm cuối cùng cũng muốn đổ vỡ.
"Con mẹ mày, thằng ngu này! Khi không mắng trời chửi đất làm gì cho bị sét đánh? Mày là nhất không được hay sao? Thể hiện cái gì? Chứng minh cái gì!?" Thiện đỏ ngầu hai mắt quỳ xuống bên người Lê Thuận, bàn tay run rẩy túm chặt cổ áo thiếu niên gầm thét.
Diệp Văn Lợi cắn chặt răng ngà, hai mắt nhắm lại không dám nhìn thẳng.
Việt Bảo thất thần đứng im bất động, cơ thể vô thức run lên.
"Mang nó về, chẳng phải cấp Thánh thôi sao? Còn hi vọng là còn khả năng thay đổi mọi thứ. Thuận từ trước tới giờ phúc cao chiếu rõ, tin tưởng nó sẽ không c·hết đơn giản như vậy!" Khanh nặng nề vỗ vai Thiện nhỏ giọng.
"Mẹ bà nó!" Thiện đấm mạnh nắm tay xuống đất, gầm lên.
"Khoan đã!" Người đàn ông thân bí đột nhiên cất tiếng.
Roẹt một tiếng, hắn trực tiếp xé toạc cổ áo đã bị cháy xám trên người Lê Thuận.
Một đôi đồng tử bỗng nhiên lóe lên quang mang kinh dị.
"Cái này là..." Hắn tràn ngập khó tin thủ thỉ.
"Tiền bối, có gì khác thường hả!?" Đám thiếu niên nhìn xem biểu cảm người nọ bất giác dấy lên hi vọng nhỏ bé.
Người nọ nghiêm nghị gật đầu.
"Thử một chút là biết!"
Nói xong, hắn kéo lên tay áo của mình, một đạo hình xăm mặt quỷ dần dần xuất hiện.
Mặt quỷ cháy lên lửa xanh, dữ tợn gầm rú. Nguyễn Đức Thiện kế bên không nhịn được cảm giác rùng mình.
"Các ngươi lui lại!" Người thần bí nghiêm giọng.
Đám người không dám chần chừ trực tiếp rời xa mười mét.
Oanh!
Một luồng khí thế khủng bố trên thân người nọ bộc phát ra ngoài.
Đám người dù cho cách xa một khoảng không nhỏ cũng bị khí tức làm cho ngộp ngạt khó thở.
Cực Cảnh!
Trần Dư Hải kh·iếp sợ trợn tròn hai mắt.
"Thiếu soái, người này rốt cục là ai!?" Hắn lắp bắp hướng Trần Y Nhi dò hỏi.
"Một vị bằng hữu của phụ thân ta!" Trần Y Nhi có chút khó tin, nhỏ giọng: "Thật không ngờ Phong tiền bối lại là một vị Cực Cảnh Tông Sư!"
"Tướng quân có thể quen biết một người như thế? Thật bất khả tư nghị!" Trần Dư Hải chưa hết kh·iếp đảm nói.
Phải biết, tại Mạc Quốc, Cực Cảnh đã là đỉnh điểm, nhẹ nhàng giẫm chân một cái liền có thể rung chuyển toàn bộ quốc gia. Người này vậy mà cùng bệ hạ cùng một cấp độ!
"Phụ thân từng cứu Phong tiền bối một mạng, lần này Phong tiền bối đến mục đích chính là điều tra h·ung t·hủ đứng sau sự việc s·át h·ại phụ thân là ai! Còn lại ta cũng không quá rõ ràng." Trần Y Nhi chậm rãi giải thích.
"Thì ra là vậy! Thân phận vị tiền bối này sợ rằng cũng không đơn giản như thế!" Trần Dư Hải suy đoán.
...
"Quỷ Ấn! Âm Dương Nhãn!"
Phong Đại Huy gầm nhẹ một tiếng, tay khép thành chỉ vuốt ngang mi tâm.
Roẹt!
Một con đồng tử trắng đen xen kẽ nằm ngay giữa trán quỷ dị mở ra.
"Quỷ Ấn! Lại là Quỷ Ấn!" Trần Dư Hải lần nữa sửng sốt thốt lên.
"Một trong năm đại chí cao ấn! Thật không ngờ lại có thể gặp được!"
"Đáng sợ, thiên tư người này quá đáng sợ!"
Trần Y Nhi cũng tràn đầy bất khả tư nghị nói không nên lời.
"Quỷ Ấn là đồ quỷ gì!?" Thiện đứng bên cạnh tràn đầy khó hiểu.
"Thức tỉnh Hỏa Chủng sinh ra Hỏa Ấn, Hỏa Ấn chia làm sáu tầng thứ cấp. Từ cao xuống thấp, Thần Ấn đứng đầu, tiếp đó là Chí Cao Ấn, Siêu Phàm Ấn, Thượng Đỉnh Ấn, Trung Du Ấn, cuối cùng thấp nhất chính là Phàm Ấn!"
"Thần Ấn đoạt thiên địa tạo hóa, uy năng hủy thiên diệt địa, từ xưa tới nay đều là độc nhất vô nhị! Vạn năm chưa tình sinh ra."
"Chí Cao Ấn thấp hơn một bậc, uy lực so với Thần Ấn chỉ kém nửa phân. Bên trong bao gồm năm loại, Ma Ấn, Quỷ Ấn, Long Ấn, Binh Ấn cùng Hoàng Ấn!"
"Siêu Phàm Ấn, Thượng Đỉnh Ấn, Trung Du Ấn, thức tỉnh được ba loại này chính là thiên tài đứng đầu, tương lai tiền đồ vô lượng. Thiếu soái cũng thuộc dạng này, là một vị Siêu Phàm Ấn sở hữu giả!"
"Còn về Phàm Ấn, thứ này đại đa số người ta thức tỉnh rất nhiều, không đáng nhắc tới!"
Trần Dư Hải từ đầu tới đuôi giải thích.