Chương 27: Miệng Tiện Bị Trời Đánh!
"Di Tộc!"
Hoàng đế âm u bóp chặt huyết thư trong tay.
"Khá khen, ngoại tộc còn chưa diệt, nội bộ lại xuất hiện một vài con chuột không biết sống c·hết!"
Trần Y Nhi lúc này căm giận mở miệng: "Bệ hạ, một mình Di Tộc không có khả năng diệt đi trăm vạn đại quân tinh nhuệ của Trần gia, chưa kể phụ thân vi thần còn là một vị cảnh giới Bán Cực, hắn muốn rời khỏi đừng hòng có ai có thể giữ chân được hắn. Chuyện này vi thần hoài nghi chính là Thừa..."
"Đủ rồi!" Hoàng đế phất tay cắt ngang: "Chuyện này chưa có chứng cứ tốt nhất không nên đoán bừa. Trở về đi, chuyện phụ thân ngươi trẫm sẽ điều tra kỹ lưỡng, nhất định không để Trần tướng quân cả đời vì Mạc Quốc đổ máu cuối cùng lại c·hết oan c·hết uổng như thế!"
"Vi thần... tuân mệnh!" Trần Y Nhi cắn chặt răng ngà, trong lòng tràn đầy bất kham lui khỏi thư phòng.
"Các ngươi cũng theo nàng trở về đi, khi cần trẫm sẽ triệu tập các ngươi!"
Hoàng đế nhìn đám thiếu niên còn đứng ngây người cũng thuận tiện phất tay hạ lệnh.
Đám thiếu niên nhìn nhau, sau cùng thở dài một tiếng lui ra.
Nhìn xem thư phòng trở nên trống trải, hoàng đế lặng lẽ rơi vào trầm tư.
"Trẫm đã cho các ngươi một cơ hội, nếu các ngươi vẫn còn chưa biết hối cải, vậy thì... đừng trách trẫm không niệm tình xưa!"
Rắc!
Long bút trong tay hoàng đế bất giác đứt gãy làm đôi.
"Tổng quản thái giám Lý công công ở đâu!?"
"Thần tại!"
Lão thái giám mặt trắng quỷ dị xuất hiện sau lưng hoàng đế, cung kính cúi đầu.
"Mang theo thánh chỉ của trẫm đến phủ Đô Thống một chuyến, lệnh Doãn Ti Hầu gấp rút vào cung gặp trẫm!"
"Thuộc hạ lĩnh chỉ!" Lý công công tiếp lấy thánh chỉ biến mất.
Hoàng đế lộ ra ánh mắt thâm thúy như sao.
"Mây gió nổi lên, thiên hạ sắp tới không được thái bình!"
...
Phủ tướng quân, vải trắng giăng kín từ đường.
Trần Y Nhi thất thần đứng trước bài vị Trần Tư Đạt ba quỳ chín lạy.
"Phụ thân, mối thù này, nữ nhi nhất định sẽ vì ngươi mà báo, một ngày ta còn, Di Tộc đừng hòng yên ổn một khắc."
"Thừa tướng phủ... ta không tin chuyện này cùng các ngươi không hề liên quan chút nào! Tốt nhất đừng để ta tra được..." Nàng bóp chặt nắm tay gằn giọng.
"Thiếu soái, bọn hắn bên ngoài chờ ngươi!" Trần Dư Hải nhỏ tiếng thông báo.
Trần Y Nhi gật đầu, lần nữa nhìn lên bài vị, toàn thân khí chất phút chốc trở nên lăng lệ. Nàng dứt khoát xoay người rời khỏi.
Đám người Lê Thuận đứng ngoài, sau khi nhìn thấy Trần Y Nhi đều lặng lẽ thở dài một tiếng.
Cô nàng này nói thế nào cũng là một cô gái đáng thương!
Hai vị ca ca mấy năm trước t·ử t·rận sa trường, mẫu thân tại nàng sáu tuổi bệnh nặng mất sớm, bây giờ ngay cả người thân cuối cùng cũng bỏ nàng rời đi nhân thế. Phủ tướng quân hiện tại chỉ còn mình nàng cứng rắn chống đỡ, thân là nữ nhi, thật sự đúng là làm khó cho nàng.
"Hiện tại có thể rời đi sao!?" Trần Y Nhi lạnh nhạt hỏi.
"Có thể, chỉ là vị trí trước chỉ nhớ man mác, tìm được hay không thì bọn tôi không dám chắc!" Phạm Hồng Khanh có sao nói vậy.
"Không sao, xin nhờ các vị dẫn đường!" Trần Y Nhi nhờ vả.
Năm người thành thật gật đầu.
"Chuyện nên làm mà thôi, dù sao cũng không cách nào thức tỉnh Hỏa Chủng, ở lại chỗ này chỉ tốn thời gian vô ích."
"Đúng thế, Trần tướng quân nói thế nào cũng là một vị quân nhân đáng kính nể, để hắn xác lạnh nơi rừng hoang nước độc, trong lòng bọn tôi cảm thấy không đáng!"
"Đa tạ các vị công tử! Lần nhân tình này, Trần Y Nhi ta nhớ kỹ!" Cô gái chân thành chắp tay.
Lần này vẫn là Trần Dư Hải đánh ngựa, ngoài ra đoàn người còn có thêm một vị chiến sư thần bí tùy tòng, cứ như thế bọn họ bắt đầu khởi hành tiến về biên cương xa xôi.
...
"Bệ hạ, vừa nhận được tin tức Trần Y Nhi rời khỏi hoàng thành, dựa theo phương hướng, bọn họ có lẽ đang muốn đi tới cương vực."
"Bàn cờ đã hạ, cấp Doãn Ti Hầu thông báo có thể hành động!"
"Tuân mệnh!"
...
Tại một tòa mật thất thần bí, xung quanh tràn ngập bóng tối. Một đạo bóng đen quỷ dị xuất hiện.
"Chủ nhân, Trần Y Nhi đã ra khỏi thành!" Người nọ cung kính quỳ xuống.
Ngay lúc này, không gian im ắng đột nhiên xuất hiện từng đợt ba động dị thường.
"Khụ khụ... rời đi rồi sao? Mang theo mười tên ám tử, nhớ kỹ, làm sạch sẽ một chút!"
Không gian vang lên trận trận âm thanh trầm đục.
"Thuộc hạ đã biết!"
Bóng đen hóa thành hắc khí biến mất.
Toàn bộ mật thất trở lại yên tĩnh như lúc ban đầu.
...
"Thật sự không còn cách nào đánh thức Hỏa Chủng hay sao!?" Thuận chán nản chống cằm nhìn ra cửa xe lẩm bẩm.
Nguyễn Đức Thiện thở dài nằm bật ra ghế: "Ông trời quá là khốn nạn, cái gì mà ấn ký? Ấn với chả ký!"
"Biết làm sao được!" Diệp Văn Lợi thờ ơ lắc đầu.
Trần Y Nhi ngồi đối diện trông thấy cũng lặng lẽ bày ra ánh mắt đồng tình.
"Kể ra cũng lạ, các ngươi vậy mà không có ấn ký trong người, chuyện này trước giờ ta cũng chưa từng nhìn thấy!" Nàng cảm thán nói.
"Vạn sự đều có nguyên do của nó, đã vô duyên rồi thì chỉ có thể đánh chấp nhận!" Khanh ngược lại nghĩ thoáng nhún vai.
"Hẳn là thế, công tử thông tuệ!" Trần Y Nhi nhẹ cười.
"Ai nha, nhưng mà tao vẫn muốn làm siêu nhân một lần trong đời cơ!" Lê Thuận vò đầu la lối: "Mẹ nó, ông trời khốn kiếp, đưa bọn ta tới đây rồi còn không cấp cho căn cước công dân, rốt cục là có ý gì? Quân khốn nạn, đồ vô lương tâm!"
Rầm rầm!
Bầu trời bất chợt xám xịt gầm lên.
"Gầm cái gì? Có giỏi thì xuống đây solo một một nè, chỉ giỏi ở trên cao làm phách, bộ ngon lắm sao!?"
Ầm vang!
Một tia lôi điện từ trên không trung bổ xuống, xuyên qua từng tầng mây đen đập trúng một cây cổ thụ gần đó.
Cổ thụ thoáng chốc cháy khét biến thành than cốc.
"Mẹ nó! Nói giỡn làm thật hả ba!?"
Lê Thuận hoảng hồn nhảy dựng lên.
Đám người trong xe cổ quái nhìn hắn.
"Không có can đảm thì đứng có mà to mồm! Đúng là nít ranh!" Thiện khinh bỉ nói.
"Mày nói cái gì? Nói ai không có can đảm!?" Thuận bất bình trợn mắt.
"Nó nói đúng chứ có sai đâu mà nhảy dựng lên!?" Khanh liếc mắt nhếch mép.
"Má, đụng tới tự ái của tao rồi nha! Ông chú, dừng xe!" Thuận tức tối la lớn.
Trần Dư Hải không hiểu chuyện gì ghì chặt cương ngựa.
"Có chuyện gì!?"
"Không có chuyện gì, ông chú đợi một chút là được."
Lê Thuận nói xong liền nhảy ra khỏi xe.
"Tụi bây nhìn cho kỹ, tao chỉ làm một lần thôi đó, trợn to mắt chó lên mà coi!"
Dưới ánh mắt tò mò của đám người, thiếu niên bệ vệ đứng giữa rừng cây, tay trái chỉ trời, khuôn mặt ngạo nghễ lộ ra biểu cảm như muốn ăn đòn.
Hắn hắng giọng, cổ họng nổi lên gân xanh rống lớn.
"Ông nội ở chỗ này, có giỏi thì bổ lần nữa ông xem! Không bổ làm chó!"
Đám người nhìn thấy cảnh này lập tức cạn lời không thôi.
Thằng này bị điên? Đó là câu hỏi trong đầu bọn hắn lúc này.
Sau mười mấy giây, bây giờ ngoài mây đen vẫn không thấy xuất hiện bất kỳ hiện tượng gì. Trong lòng Lê Thuận âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm. Bất quá biểu cảm bên ngoài vẫn tràn đầy ngao nhiên không dứt.
"Thế nào? Gáy nữa đi, thằng nào sợ con nào? Nói cho tụi mày biết, người làm cho bố mày sợ hiện tại vẫn còn chưa sinh ra đời hiểu chưa!?" Thiếu niên hướng về mấy tên đồng bọn đắc chí hất cằm.
"Đừng có mà vui mừng quá sớm, coi chừng có ngày trời đ·ánh c·hết con mịa mày!" Nguyễn Đức Thiện khó chịu cất tiếng.
"Đánh hộ bố mày một cái!" Thuận chống nạnh, gan càng lúc càng lớn thách thức.
"Uy, tao thấy mây nó bắt đầu tích điện rồi kìa, mày nói câu nữa coi chừng nó bổ thật!" Việt Bảo chỉ tay lên trời nhắc nhở.
"Haha... lúc này chỉ là trùng hợp thôi, nó dám bổ cái nửa tao gõ cái đầu cha nó!" Lê Thuận cười cợt nói.
Chỉ là...
Ầm vang!
Một đạo thiên lôi bất chợt bổ xuống.
"Mẹ nó!"
Thiếu niên chỉ kịp thét lớn hai tiếng, cuối cùng dưới sự chứng kiến của mười mấy con mắt, hắn liền bị lôi điện nuốt chửng không còn bóng dáng.
"Vãi lòng chim én!"
Đám thiếu niên kh·iếp sợ trợn mắt.
"Không tốt, mau nhanh chống cứu người!" Trần Y Nhi lập tức phản ứng lại lớn tiếng nhắc nhở.
Trần Dư Hải nhanh nhất phóng ra, hướng Lê Thuận cấp tốc chạy tới.