Chương 26: Chẳng Lẽ Không Chúng Ta Không Thể Thức Tỉnh Hỏa Chủng!?
"Không sao cả, không biết công tử có thể lấy hoàng kim lệnh ra cho ta xem thử một lần có được hay không!?" Trần Y Nhi đè xuống bất mãn trong lòng, lần nữa mở miệng gặng hỏi.
"Việc này không được!" Khanh không chút chần chừ, lập tức khẳng khái từ chối.
Bốn người Lê Thuận đứng bên cạnh cũng thu liễm nụ cười trên mặt, b·iểu t·ình trở nên nghiêm nghị.
"Tại sao không thể được? Thứ này đối với bọn ta rất quan trọng, nếu công tử biết được chuyện gì xin làm ơn cáo tri cho tại hạ được rõ ràng. Tại hạ nhất định sẽ báo đáp thật lớn!" Trần Y Nhi gấp giọng nói.
Năm người liếc mắt nhìn nhau.
Thực tế trên đường đi đến Trần phủ, bọn hắn đối với thân phận của Trần Dư Hải đã có bảy phần tin tưởng. Nhưng từ hứa hẹn đối với vị tướng quân đã khuất, nhất định phải giao hai thứ đồ vật vào thẳng trong tay hoàng đế, cùng với đề phòng lòng người r·ối l·oạn, cho nên bọn hắn lúc này không thể giao ra.
Ngoài ra, giữ nó trong tay, đám người ít nhiều cũng có một tấm bài tẩy tự bảo vệ mình giữa chốn xa lạ tràn đầy nguy hiểm rình rập như thế này.
"Thật có lỗi, thứ này ngoài hoàng đế ra bọn tôi sẽ không giao cho bất kỳ một người nào khác, cho dù là người của phủ tướng quân!" Phạm Hồng Khanh nói.
"Giao cho bệ hạ?" Trần Y Nhi cau mày, vẻ mặt bất chợt rơi vào trầm tư: "Chẳng lẽ phụ thân hắn... "
"Quân tình quan trọng, ta dẫn các ngươi trực tiếp tiến cung!" Cô gái dứt khoát cất lời.
Năm thiếu niên cũng không già mồm, trực tiếp gật đầu đồng ý.
"Dư Hải thúc, mau lấy xe ngựa!" Trần Y Nhi đối Trần Dư Hải mở miệng.
"Đã biết thiếu soái!" Trần Dư Hải nhận lệnh lui ra.
Sau một lúc, bảy người cưỡi lên xe ngựa rời khỏi Trần phủ.
...
Mạc Quốc, Ngự Thư Phòng!
Hoàng đế thân vận long bào, bệ vệ ngồi trên long ỷ. Trên bàn chất đầy từng sấp tấu chương, văn khí tựa như rồng cuộn, lượn lờ chao quanh. Hắn, tay cầm long bút nhã nhặn viết xuống, hoàng khí phun trào, mênh mong cuồn cuộn, cùng thái sơn đại nhạc so sánh không kém một tất nửa phần.
"Bệ hạ, Trần tướng phủ thiếu soái cầu kiến!"
Một lão thái giám mặt trắng như bệnh đột ngột xuất hiện bên người hoàng đế, thái độ cung cung kính kính mở miệng.
Hoàng đế ngừng lại long bút, ánh mắt chiếu rọi nhật nguyệt ngẩng đầu.
"Truyền vào nàng vào đi!"
"Tuân mệnh!"
...
Két!
Cửa Ngự Thư Phòng chậm rãi mở ra, Trần Y Nhi thân vận ngân giáp vội vã tiến vào.
"Vi thần Trần Y Nhi bái kiến bệ hạ!"
"Miễn lễ!"
"Tạ chủ long ân!"
Trần Y Nhi theo lệ thường làm ra nghi lễ thần tử.
"Trần ái khanh tiến cung gặp trẫm có chuyện gì quan trọng!?" Hoàng Đế không mặn không nhạt cất tiếng.
"Bệ hạ, phụ thân vi thần đã có tin tức, biên cương sợ rằng đã xảy ra chuyện!" Trần Y Nhi nghiêm trọng nói.
"Trần tướng quân?" Hoàng đế có chút ngưng lại, nhãn thần vô danh lướt qua một vệt sương mờ: "Hắn hiện tại đang ở chỗ nào!?"
Trần Y Nhi lắc đầu: "Vi thần không rõ ràng, nhưng năm người trẻ tuổi bên ngoài có lẽ sẽ biết!"
"Ồ!" Hoàng đế dường như đã biết năm người tồn tại, cho nên cũng không tỏ ra quá nhiều xúc cảm: "Dẫn bọn họ vào đi!"
"Tuân mệnh!"
Trần Y Nhi cúi đầu lui ra.
Không mất quá nhiều thời gian, nàng dẫn theo đám người Lê Thuận tiến vào.
Năm người tràn đầy tò mò nhìn ngó bốn phía. Vừa vào bên trong còn chưa kịp nhìn kỹ liền đã bị vô số vàng rồng sáng mù mắt chó.
"Ai nha... mù c·hết bố mày rồi!"
"Trời ơi! Vàng thiệt! Khắp nơi toàn là vàng!"
"Móa, tim tao đau quá man!"
Đám người lộn xộn la lối, Trần Y Nhi lập tức xanh xám cả mặt.
"Chú ý một chút, trước mặt bệ hạ không được vô lễ!" Nàng trầm giọng nhắc nhở.
"Khụ khụ, thật xin lỗi, là tại hạ quá thất thố!" Lê Thuận xấu hổ ho khan.
Đúng lúc này, giọng nói hoàng đế bất giác vọng xuống.
"Các ngươi từ đâu mà đến!?"
Mấy người bị âm thanh hùng hồn làm cho tỉnh thần, trừ Trần Y Nhi, năm tên thiếu niên đều lộ ánh mắt tò mò đánh giá vị đế chủ đang ngồi phía trước mặt.
Trần Y Nhi trông thấy đám người đối hoàng đế nhìn chằm chằm liền biến sắc quỳ xuống.
"Bệ hạ, bọn họ lâu năm sống trên rừng núi, không tiếp xúc với xã hội, đối lễ nghi thường thức rất không hiểu rõ, xin bệ hạ có thể nể tình mà không trách phạt."
Đám thiếu niên mặt đen như đáy nồi nhìn nàng.
"Hình như nhỏ này vừa chửi tụi mình không hiểu biết thì phải!?" Nguyễn Đức Thiện méo miệng nói.
"Chính xác là vậy!" Bốn người còn lại gật đầu đồng tình.
Hoàng đế đối Trần Y Nhi vì năm người cầu tình chỉ lạnh nhạt cười nhẹ một tiếng: "Không sao, trẫm chỉ là rất tò mò bọn hắn đến từ chỗ nào. Trên thân không có một chút quốc vận, không thuộc bất kỳ một quốc gia nào, lại cũng chẳng có ấn ký của tông môn hay gia tộc nào khác, tựa như bỗng dưng xuất hiện trong trời đất, thật đúng là kỳ quái!"
Trên mảnh dị giới này, mỗi một người sinh ra đều sẽ mang theo một loại ấn ký đặc thù. Sinh ở Mạc quốc sẽ sinh sôi một loại quốc vận ấn ký đặc hữu. Sinh ở tông môn hay gia tộc, sẽ có một loại tùy thân ấn ký tương đồng. Nói theo cách hiểu hiện đại, thứ ấn ký kia chính là một loại căn cước công dân, thay vì mười tám tuổi có thể cấp lấy, nơi này chỉ cần vừa mới chào đời liền đã bị trời đất chứng nhận. Riêng nhóm người Lê Thuận, bởi vì từ nhỏ vốn dĩ lớn lên ở Trái Đất, vô tình lại bị truyền tống đến đây, cho nên trong người không hề tồn tại bất kỳ ấn ký nào khác. Vì vậy, vừa mới nhìn thấy năm người xuất hiện trước mặt, hoàng đế liền bị loại tình huống này khiến cho có chút nghi hoặc. Trường hợp này nói thật, dù cho duyệt thế vô số năm như hắn đến bây giờ cũng không nhịn được chất đầy khó hiểu.
"Không có ấn ký? Sao lại có thể như thế!?" Trần Y Nhi giật mình nhìn đám thiếu niên.
"Không sai, trên người bọn hắn thật sự không hề tồn tại ấn ký! Ngươi không có Ấn Nhãn nên không cách nào nhìn ra được!" Hoàng đế đối thiếu nữ nói.
"Ấn ký là cái đồ quỷ gì!?"
Đối với lời nói của hoàng đế cùng thiếu nữ, năm người biểu hiện tràn đầy ngơ ngác.
"Thú vị!" Hoàng đế híp mắt: "Các ngươi không biết ấn ký là gì!?"
Năm người đồng loạt gật đầu.
"Thật sự không biết?" Trần Y Nhi có chút khó tin hỏi.
"Dư thừa, tất nhiên là không rồi, nếu biết thì bọn tôi có mặt ngu thế này hay sao!?" Thiện hết nói nổi chỉ vào mặt mình nói.
Trần Y Nhi cảm thấy năm người không phải giống đang giả vờ, liền trực tiếp vì bọn hắn giải thích.
Năm người sau khi nghe xong liền liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt giả vờ như không hay biết chuyện gì.
"Kỳ quái nhỉ, tại sao bọn tôi lại không có ấn ký vậy kìa!" Lê Thuận diễn xuất nói.
"Quái lạ thay!" Khanh bồi tiếp.
"Chắc là tụi mình sống trên rừng nên không có là phải!" Bảo ngây ngô cười hắc hắc.
"Thôi, không có cũng không sao, không quan trọng!" Lợi vuốt cằm.
Trần Y Nhi nghe Lợi nói chuyện liền trở nên nghiêm nghị: "Không, các ngươi quả nhiên không biết gì cả. Ấn ký không chỉ quan trọng, nó còn chính là tương lai của các ngươi. Đến mười tám tuổi, nó sẽ là tấm vé cơ hội để nhân loại thức tỉnh Hỏa Chủng! Không có ấn ký, đồng nghĩa mất đi tấm vé bước vào thế giới huyền bí!"
"Cái gì!? Cô nói là thật!?" Năm người giật mình thốt lên.
"Ta không có hứng thú để nói đùa các ngươi!" Nàng đáp.
"Trần ái khanh nói không hề sai, các ngươi sợ rằng không cách nào đánh thức Hỏa Chủng!" Hoàng đế chậm rãi lên tiếng.
"Không thể nào, sao lại vô lý như thế!? Con bà nó chứ, gì nhọ vậy!?" Năm người chán nản nhìn nhau, toàn bộ cảm xúc hưng phấn lúc đầu trực tiếp trở nên suy sụp.
"Chuyện này trước tiên bỏ qua một bên, hiện tại có thể nói cho trẫm biết Trần tướng quân đang ở chỗ nào hay không!?" Hoàng đế dời đi chủ đề hỏi.
Trần Y Nhi lúc này lập tức tràn đầy thấp thỏm nhìn đám thiếu niên.
Thở dài một tiếng, Phạm Hồng Khanh vỗ nhẹ bả vai mấy tên đồng bọn trấn an: "Được rồi, vô duyên bất hữu cầu. Chuyện sau này rồi tính!"
Nói xong, thiếu niên từ trong ba lô lấy ra một tấm huyết thư cùng một viên lệnh bài vàng kim dâng lên.
"Đây là Trần tướng quân giao cho bọn ta trước khi lâm chung, mời bệ hạ tự mình xem xét!"
Oanh!
Một tiếng lôi minh xẹt qua bầu trời.
Hoàng đế cùng Trần Y Nhi ngưng lại tại chỗ.
"Phụ... phụ thân hắn... hắn c·hết rồi!?" Trần Y Nhi trắng bệch cả mặt.
Nàng thở dốc, ánh mắt đỏ rực bóp chặt cánh tay Phạm Hồng Khanh lớn giọng chất vấn: "Ngươi nói không phải là thật đúng hay không? Nói cho ta, nhất định không phải sự thật đúng không!?"
Khanh thở dài: "Thật xin lỗi!"
Nàng run rẩy loạng choạng lùi lại, nước mắt nóng hổi bất giác chảy xuống.
"Phụ thân... chuyện này rốt cục là tại sao? Một chi đội ngũ mấy trăm vạn tinh nhuệ sao có khả năng vô thanh vô tức toàn diệt như thế!?" Trần Y Nhi thất thần lẩm bẩm.
Hoàng đế phất tay, hai thứ đồ vật kỳ dị thoát khỏi Phạm Hồng Khanh bay lên, trực tiếp rơi vào trong tay hoàng đế.
Mở ra huyết thư, ánh mắt hắn giống như thiểm điện lướt qua toàn bộ nội dung bên trong. Sau khi xem đến một dòng cuối cùng, hai con đồng tử bất chợt rực lên long nộ.