Chương 25: Hoàng Thành!
Hai tháng tựa như nước chảy thoáng chốc trôi qua.
Đoạn đường dài trải qua phong trần tẩy lễ, đoàn người Trần Dư Hải cuối cùng cũng đạt đến mục tiêu cần đến.
Mạc Quốc Đại Đô - Hoàng Thành!
Đến gần cửa thành, xe ngựa chậm rãi giảm tốc. Năm cái đầu nhỏ tràn đầy thần sắc tò mò thò ra rèm xe bắt đầu quan sát.
Đại Đô! Đúng như tên gọi của nó; to lớn, hùng vĩ!
Vẻn vẹn cửa lớn cũng đủ đè ép bốn tòa núi Bà Đen. Tường thành cao thủng chọc trời, dài rộng không thấy điểm cuối. Càng tới gần, uy áp ngộp ngạt phát ra càng thêm trầm trọng.
Trên bầu trời, thoang thoảng còn có mấy đạo hư ảnh long ngâm phượng vũ, khí tức hoàng giả mênh mong bát ngát, cảm giác tựa hồ quét ngang hoang vũ, sừng sững giữa dòng thời gian sông dài vô tận, tuyên cổ bất diệt!
"Thế nào? Nhìn biểu hiện các ngươi chắc hẳn là lần đầu đi tới hoàng thành đúng chứ?" Trần Dư Hải vừa đánh ngựa vừa quay đầu cười hỏi.
Năm thiếu niên vô thức gật đầu.
"Biểu hiện không tệ, cùng ta lần đầu đến đây giống nhau như đúc, hahaha..." Trần Dư Hải tựa hồ nhớ lại cười khẽ.
"Ông chú... cái chỗ này rốt cục định cư bao nhiêu người!?" Thiện nuốt xuống một ngụm nước bọt, miễn cưỡng mở miệng hỏi.
Trần Dư Hải vuốt cằm, trầm tư một lúc rồi đáp: "Có lẽ ít cũng hơn nửa một tỷ người!"
"Hơn một tỷ!?"
Năm người kh·iếp sợ trợn mắt.
Mẹ nó! Tính toàn bộ dân cả nước Việt Nam nhiều lắm là gần số lượng trăm triệu, chỗ này vẻn vẹn một tòa hoàng thành liền nhiều hơn tỷ người!
Nếu như cộng dồn toàn bộ Mạc Quốc thì thế nào? Cương vực rộng lớn bao nhiêu? Bọn hắn thật không dám tưởng tượng tới.
"Có gì đâu mà kh·iếp sợ như thế!? Mạc Quốc suy cho cùng cũng chỉ là một nước nhỏ, trời đất bao la, phía trên còn có hoàng triều, đế triều, tiên triều... Tông môn san sát nhiều vô số kể, chúng ta... Suy cho cùng cũng chỉ là hạt cát nhỏ bé giữa sa mạc rộng lớn vô ngần!" Trần Dư Hải ngầm thở dài một tiếng, thổn thức nói.
Đám thiếu niên càng nghe càng thêm hoài nghi nhân sinh.
Mạc Quốc chỉ là một nước nhỏ? Vậy nếu cấp bậc cao hơn hoàng triều, đế triều, hay thậm chí là tiên triều thì sẽ như thế nào? Thế giới này cùng địa cầu so sánh rốt cục to lớn bao nhiêu?
Trần Dư Hải nhìn b·iểu t·ình đám thiếu niên, trong lòng tràn đầy đồng cảm.
Đám tiểu tử này từ nhỏ chắc hẳn bị người nhà bảo vệ rất kỹ, một chút kiến thức cơ bản bên ngoài cũng chẳng có.
Trên đoạn đường này hắn nhìn rõ ràng, năm người đối với mọi thứ xung quanh tràn ngập lạ lẫm, có lúc hiếu kỳ mấy thứ đồ vật mà tới con nít ba tuổi cũng có thể nhận biết, có lúc nhìn thấy một chút động vật kỳ dị liền hưng phấn lạ thường. Nói nôm na, Trần Dư Hải cảm thấy đám thiếu niên này chính là người rừng! Cái gì cũng không biết, cái gì cũng hiểu.
Ài... Thật là một đám tiểu tử đáng thương!
Âm thầm than thở một tiếng, hắn tiếp tục đánh ngựa chuẩn bị vượt qua cửa thành.
"Đứng lại! Người tới lập tức khai báo thông tin cá nhân."
Một tên thủ lĩnh vệ binh chặn lại đoàn xe ra lệnh.
Trần Dư Hải giống như đã thói quen chuyện này, tiện tay vứt qua một tấm lệnh bài cho người nọ.
Thủ lĩnh vệ binh nhìn thấy lệnh bài liền có chút lộ ra kính cẩn.
"Thì ra là người của phủ tướng quân, thông tin đã xác nhận, ngài có thể đi qua."
"Vất vả rồi!" Trần Dư Hải gật đầu thu hồi lệnh bài, thúc ngựa tiến vào hoàng thành.
...
Bên trong Đại Đô người đông như kiến, đường xá trải đầy cẩm thạch trơn bóng. Từng tòa đại lâu cao thẳng thiên khung, ngước đầu nhìn không thấy đỉnh, xa hoa sang trọng. Người đi kẻ lại, ồn ào náo nhiệt, tưởng tượng một chút, nơi này thoáng qua chẳng khác gì một tòa thành thị hiện đại mang phong cách cổ điển, xúc cảm lạ lẫm lại không kém phần thú vị.
"Đây chính là cảm giác từ nhà quê lên thành phố hay sao!?" Lê Thuận lẩm bẩm tự nói.
"Người cổ đại có thể xây nhà cao như thế? Làm sao có thể làm được!?" Phạm Hồng Khanh nhìn một tòa cổ tháp cao mấy trăm tầng tràn đầy khó tin.
"Tao có cảm giác lâm vào mê cung trận!" Thiện ôm ngực thì thào.
"Tao không có gì để nói!" Lợi ngây dại tại chỗ
Phạm Hà Việt Bảo có lẽ bình tĩnh nhất trong đám người. Thay vì mở miệng bày tỏ cảm xúc giống như bốn tên đồng bạn, hắn ngược lại chỉ ngồi lặng im bất động há hốc mồm.
"Chuẩn bị một chút, chúng ta sắp sửa đến phủ tướng quân." Trần Dự Hải thông báo.
Nghe được ba chữ phủ tướng quân, đám thiếu niên không nhịn được dâng trào cảm xúc mong đợi.
Hỏa Chủng! Không biết sẽ kích thích đến mức độ nào đây!? Hành trình tiếp theo thật đáng trông chờ!
...
"Báo! Số mười bảy Ẩn Sát đại nhân đã trở về, yêu cầu cầu kiến thiếu soái!"
Trong thư phong, một vị nữ tử ngũ quan tinh xảo, tóc đen búi cao cài lên ngọc trâm, cẩm y oai vệ, tràn đầy khí khái nam nhân hào hùng. Nàng đặt nhẹ kinh thư trên tay xuống bàn, hai mắt tựa như thu thủy lướt qua một vệt ưu sầu.
"Nhanh truyền vào!"
"Tuân lệnh!"
...
Không mất quá nhiều thời gian. Thư phòng mở ra, Trần Dư Hải hối hả bước vào, thân cao năm thước nửa quỳ, lớn giọng cúi đầu: "Số mười bảy Ẩn Sát, Trần Dư Hải bái kiến thiếu soái!"
"Không cần đa lễ, Dư Hải thúc mau đứng lên!" Trần Y Nhi vội vàng cất tiếng.
"Đa tạ thiếu soái!"
"Dư Hải thúc, ngươi trở về có phải đã có tin tức của phụ thân ta rồi không!?" Trần Y Nhi tràn đầy lo lắng hỏi.
Trần Dư Hải không biết phải nói thế nào, chần chừ một lúc rồi gật đầu: "Xem như là như thế, nhưng ta cũng không rõ ràng cho lắm."
"Dư Hải thúc nói như vậy là có ý gì? Có thể nói rõ ràng một chút hay không!?" Trần Y Nhi khẽ nhíu mày.
"Chuyện này nói ra phải bắt đầu từ lúc ta chặn đường đánh c·ướp một đám tiểu tử..." Trần Dư Hải nghiêm túc kể lại.
Một lúc sau.
Trần Y Nhi trầm tĩnh ngưng thần: "Bọn họ ở đâu!?"
"Đang đứng bên ngoài chờ đợi!" Trần Dư Hải lập tức đáp.
"Dư Hải thúc mau mang bọn họ vào, không... Để ta trực tiếp ra gặp bọn họ!"
Trần Y Nhi nôn nóng đứng dậy rời khỏi thư phòng.
...
"Mẹ nó, có cái phủ nào như cái phủ này hay không? Rộng vãi linh hồn!" Nguyễn Đức Thiện nhìn ngó bốn phía, kém chút bị chỗ này làm cho choáng ngợp.
"Thực sự, mỗi cái tướng quân phủ thôi cũng đủ cả làng nhà tao múa lửa rồi!" Lê Thuận có chút cạn lời, nói.
Phạm Hồng Khanh vuốt cằm: "Nãy vô tình nghe được mấy người trong phủ bàn tán, hình như tướng quân phủ sắp gặp chuyện gì đó không tốt thì phải."
"Tao cũng có nghe thấy, nhìn biểu cảm có vẻ như cũng không phải chuyện nhỏ!" Diệp Văn Lợi gật đầu.
"Chẳng lẽ liên quan tới ông chú tướng quân bị tụi mình chôn cất trong rừng!?" Thiện trầm tư đoán.
"Chắc vậy, nhưng cũng không liên quan gì tới tụi mình, đợi bàn giao xong rồi tìm nhỏ Y Nhi gì đó nhờ chỉ cách thức tỉnh Hỏa Chủng." Thuận có chút chờ mong nói.
"Đúng đúng, Hỏa Chủng quan trọng. Tao chờ cái này hơn hai tháng rồi á!" Thiện gật đầu lia lịa tán đồng.
"Hỏa Chủng..."
Đám người tràn đầy ước ao bắt đầu viễn tưởng tương lai.
Giữa lúc này, một đạo bóng hình tịnh lệ ăn vận cẩm bào đột nhiên tiến lại, trực tiếp đánh gãy ảo tưởng nhất thời.
"Các vị công tử, không biết có thể mang hoàng kim lệnh ra cho ta xem thử được không!?" Trần Y Nhi gấp gáp cất lời.
Đám thiếu niên sau khi tỉnh hồn, nhìn xem thiếu nữ ăn vận nam trang xuất hiện trước mặt lập tức trở nên ngây dại.
"Ôi đậu móa! Xinh thế!?"
"Từ từ... Hình như tao biết yêu rồi!"
"A... Tim tao đau quá man!"
"Cô là thần tiên tỷ tỷ sao?"
"Mlem mlem..."
Đám người nhốn nhào bày tỏ thần tình kh·iếp đảm.
Trên đời làm sao lại có người xinh đẹp như thế!? Đây tuyệt đối là ảo mộng, không phải sự thật!"
"Các vị công tử!?" Trần Y Nhi có chút bất mãn nhíu mày.
Một tiếng này, đám người mới từ trong kh·iếp sợ tỉnh lại.
"Khụ khụ... Chị xinh đẹp này thông cảm, tụi này lâu năm không được nhìn thấy phái nữ cho nên mới thất thố như thế!" Khanh ho khan một tiếng, đứng đắn bước ra giải thích.
Bốn người còn lại tràn đầy nguy hiểm liếc mắt nhìn hắn.
Khanh rùng mình, hắng giọng: "Ý em là bọn nó không hề có ý tứ gì khác. Chỉ là lần đầu nhìn thấy thấy khí khái của tỷ tỷ quá hào hùng cho nên mới như mất kiểm soát như vậy, mong rằng tỷ tỷ đừng để trong lòng."
Nghe thế, bốn người mới hài lòng gật đầu.
Xem như mày thức thời!