Chương 22: Cứu Viện Đến.
"Thật bị quái bệnh hay sao? Nói ra cũng thật may mắn, tại hạ trùng hợp có loại phương pháp cứu chữa thứ quái bệnh này!" Doanh Phi lạnh nhạt như nước, đối tên tráng hán đang đứng sau lưng mở miệng phân phó: "A Hùng, lấy ra một viên Phân Cốt Độc Đan trợ giúp vị Nguyễn công tử đây chữa bệnh!"
"Vâng, thiếu gia!" A Hùng nhận lệnh, từ trong lòng ngực móc ra một viên đan dược đen như than cốc. Một loại hương khí gay mũi truyền vào bốn phương tám hướng.
"Thối thế? Đây là thứ đồ gì!?"
"Ọe! Quá ghê tởm!"
"Ta sắp không ổn, ta rời đi trước!"
"Ta cũng thế, không thể chịu nổi."
Đám người bị mùi vị gay gắt hun đến xanh xám cả mặt, không chịu đựng nổi, từng người lập tức rút khỏi hiện trường.
"Mẹ nó! Đây là chất thải lên men hay sao? Làm sao có thể thối đến mức độ này!?" Lê Thuận nôn khan mắng chửi.
Doanh Phi dùng tay áo che mũi, đưa mắt ra hiệu cho A Hùng nhanh chóng hành sự.
"Này, này, các ngươi định làm cái gì!?" Lê Thuận thấy tên tráng hán xuất hiện dị động, lập tức lớn giọng gào lên.
"Hắn đang giúp bằng hữu của ngươi chữa bệnh, không cần tỏ ra phấn kích như thế!" Doanh Phi cười lạnh.
Con mẹ ngươi mới phấn khích!
Lê Thuận mặt mũi khó coi thầm nhổ một ngụm nước bọt.
"Kia là thứ đồ gì? Làm gì có loại thuốc nào bốc mùi thế kia? Còn Phân Cốt Độc Đan, cái tên này rõ ràng chính là thuốc độc, các ngươi muốn g·iết người có đúng hay không!?"
"Chỉ là tên gọi mà thôi, bản thân nó có thể chữa bệnh, cứ để Nguyễn công tử thử một lần là biết rõ!" Doanh Phi cười nói.
"Thử con mẹ ngươi! Thuốc độc còn có thể thử?" Lê Thuận trợn mắt chửi thề.
Doanh Phi nheo mắt, mặt cười thu liễm: "Mắng ta chính là hành động ngu dốt nhất của ngươi lúc này!"
"A Hùng, cộng thêm vị bằng hữu này nữa, mỗi người ban thưởng một viên!" Hắn tàn nhẫn gằn giọng.
"Đã biết thiếu gia!"
A Hùng dữ tợn cười gằn, lần nữa lấy ra một viên Phân Cốt Độc Đan, bằng tốc độ cực nhanh, trực tiếp vươn tay khống chế toàn bộ hai người.
"Kiếp sau nhớ kỹ, chọc ai đừng chọc Doanh thiếu gia!"
Tráng hán liếc mắt nhìn Thiện, tay thô cứng như sắt thép cạy mở cửa miệng thiếu niên.
Thiện kinh hoàng, vội vàng thay đổi sắc mặt la lớn: "Đừng, đừng! Ta hết bệnh rồi, hết bệnh rồi! Không cần chữa nữa!"
"Không sao! Thuốc này còn có thể nâng cao trí thông minh, uống vào không thừa, xem như kết cái thiện duyên đi. Không cần đáp lễ!" Doanh Phi nhếch miệng nói.
"Ta xxx cả nhà ngươi! Vô liêm sỉ!" Thiện nhìn viên đan dược h·ôi t·hối uy đến trước mặt, điên cuồng rống giận.
"Ngươi không có lựa chọn, ngoan ngoan uống đi!"
A Hùng nắm đan dược nhét vào.
"Dừng tay!"
Một đạo âm thanh hùng hậu từ bên ngoài thạch phường vọng vào.
Sàn nhà run rẩy kịch liệt, Trần Dư Hải tay nắm trường đao, tựa như mãnh hổ nộ thiên bổ tới.
A Hùng kh·iếp sợ run lên. Tốc độ người nọ quá nhanh để hắn không thể không buông xuống con tin trong tay. Chân sắt đạp mạnh, mượn dùng kình lực bật người lên không, tình thế cấp bách tránh thoát một kiếp.
Ầm!
Mặt sàn bị trường đao chém thành một đường rãnh sâu nửa mét.
A Hùng tiếp đất, lịch bịch lùi lại mấy bước, khí tức trên người thoáng chốc trở nên r·ối l·oạn.
"Hai người các ngươi không sao chứ!?" Trần Dư Hải mặt đầy lo lắng nhìn hai tên hiếu niên, hỏi.
"Ông chú! Cuối cùng ông chú cũng tới! Làm tiểu bảo bảo sợ sắp tè ra quần!" Lê Thuận nhìn thấy cứu tinh đến, lập tức khóc rống, ôm chặt bắp đùi người nọ tố khổ.
Nguyễn Đức Thiện thở ra một hơi nhẹ nhõm. Vừa rồi hắn cứ tưởng bản thân sắp sửa ngắm gà k·hỏa t·hân rồi chứ! May mắn phúc lớn mạng lớn, từ nhỏ đã ăn chay trường. Xem ra sau này phải nên phát huy truyền thống tốt đẹp này!
"Các ngươi tới chỗ này làm cái gì!?"
Nhìn xem b·iểu t·ình hai người vẫn chưa tỉnh hồn, Trần Dư Hải chau mày hỏi.
"Chuyện là như thế này..." Lê Thuận thêm mắm dặm đường, cắt xén, tỉnh lượt, cái gì cần kể thì kể, cái gì không cần thì thiết lập tức chôn dưới mười tám tầng địa ngục. Sau ba phút khô hết nước bọt, cuối cùng cũng giải thích câu chuyện một cách hoàn mĩ mà vẫn giữ được bí mật nhỏ bé của mình.
"Linh Tinh b·ị c·ướp sạch? Vì góp đủ Linh Tinh chuộc người mới tới chỗ này đánh cược? Bọn hắn thua không nổi nên muốn dùng b·ạo l·ực cưỡng ép giữ lại các ngươi? Há lại có lý đó!?" Trần Dư Hải càng nghe càng phẫn nộ cùng cực.
Một luồng khí thế nặng nề vô hình áp sập không khí.
"Thiếu gia rời đi trước, ta ở lại giữ chân hắn. Kẻ này rất nguy hiểm, sợ rằng chỉ có gia chủ mới có thể địch nổi." A Hùng nghiêm trong đối Doanh Phi truyền âm.
"Thật không ngờ hai tên phế thể này lại có nội tình sâu đến như thế. Ngươi ráng cầm cự, ta trở về gọi phụ thân tới chủ trì đại cục!" Doanh Phi giăng kín sát khí đầy mặt nói.
"Tiểu nhân cố hết sức!"
"Được! Ta rời đi, cố gắng cầm cự nửa nén nhang."
Nói xong, Doanh Phi lặng lẽ rời khỏi.
"Hừ! Đi đâu!?"
Đúng lúc này, một đạo đao khí sắc bén chém tới cửa lớn. Lập tức phong tỏa toàn bộ lối ra.
Doanh Phi nhìn cửa lớn đổ sập, đường đi bị chặn, trong lòng liền lạnh nửa phần.
"Làm ăn bất chính, ỷ thế h·iếp người! Cuộc đời ta ghét nhất chính là loại người như ngươi!" Trần Dư Hải lập lòe hàn quang liếc mắt.
"Ác tặc! Dám động đến Doanh gia nhị thiếu! Ngươi muốn c·hết!"
A Hùng gầm lên, phần má bên trái quỷ dị xuất hiện một đạo hình xăm quái dị.
"Ta chặn lại hắn, các ngươi lập tức mang theo thiếu gia rời khỏi chỗ này!"
Đối đám thuộc hạ phân phó xong xui, tráng hán không chút dài dòng hướng Trần Dư Hải đánh tới.
Trần Dư Hải híp mắt, nhãn thần không chút e ngại. Tại mu bàn tay thình lình cũng nổi lên một đạo hình xăm màu tím.
Trường đao trong tay giống như sống lại, hóa thành quỷ lệ thôn phệ mà ra.
"Cao Cấp Chiến Sư!?" A Hùng kh·iếp đảm trợn tròn hai mắt, toàn thân lâm vào vô tận tuyệt vọng.
"Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Chỗ này làm sao có thể xuất hiện một tên Cao Cấp Chiến Sư!"
Tráng hán phẫn nộ rống lớn, đáng tiếc, đón tiếp hắn chỉ có vô số quỷ lệ cắn xé. Cuối cùng hóa thành tro bụi.
"Chỉ là Sơ Đẳng Chiến Đồ lại dám mưu toan cùng ta đối chiến. Đúng là không tự lượng sức!" Trần Dư Hải nhìn xem tro bụi đầy trời, lạnh nhạt lên tiếng.
Bên cạnh, Lê Thuận cùng Nguyễn Đức Thiện trợn mắt há hốc mồm nhìn xem cảnh tượng vừa mới diễn ra trước mắt bằng cách tràn đầy khó tin.
Đây chính là sức mạnh của Hỏa Chủng hay sao?
Mẹ nó! Thật quá... Thật quá khủng bố!
"Mình muốn thức tỉnh Hỏa Chúng, nhất định phải thức tỉnh Hỏa Chủng!" Lê Thuận điên cuồng tự nhủ.
Trần Dư Hải thu đao, lạnh băng liếc nhìn Doanh Phi.
"Tiểu oa nhi! Còn có gì muốn trăn trối nói hay không!?"
"Tiền bối! Ngươi rất mạnh, nhưng Doanh gia chúng ta không phải hạng giá áo túi cơm, nếu thực sự đánh lên không biết mèo nào sẽ cắn miểu nào, đối với tiền bối cũng không phải là chuyện tốt! Sự việc hôm nay là ta có lỗi với các vị, nhất định sẽ có bồi thường thích đáng. Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Ngươi cũng g·iết ta một tên hộ vệ, sự tình đến đây kết thúc ngài thấy thế nào!?" Doanh Phi trầm tĩnh đề nghị.
"Ngươi đang uy h·iếp ta!?" Trần Dư Hải nheo mắt.
Doanh Phi lắc đầu: "Đây không phải uy h·iếp, vãn bối chỉ đang truyền đạt sự tình một cách khách quan nhất. Mong rằng tiền bối có thể suy nghĩ cho thật kỹ càng!"
"Hahaha!" Trần Dư Hải đột nhiên ngửa mặt cười lớn: "Doanh gia? Doanh gia các ngươi lợi hại đến mức độ nào? Cùng Hoàng Thành Trần gia so sánh, các ngươi có bao nhiêu nắm chắc!?"
"Hoàng Thành Trần gia? Chẳng lẽ là..." Doanh Phi biến đổi sắc mặt.
"Hoàng Thành Trần gia ngoài phủ tướng quân còn có ai?" Trần Dư Hải khí thôn sơn hà gầm to: "Doanh gia... Lớn lắm sao!?"
Doanh Phi nghe xong liền giống như bị một tia sét bổ dọc sống lưng. Cả người loạng choạng muốn đứng không vững.
"Ngài... Ngài là..." Hắn lắp bắp hỏi.
"Ta họ Trần!" Trần Dư Hải không nhanh không chậm đáp lời.
"Xong!"
Đây là âm thanh cuối cùng dâng lên trong lòng Doanh Phi lức này.
Hắn biết mình chọc phải người không nên đắc tội.
Đúng lúc này, cửa lớn bị người đột nhiệm đánh mở, vô số vụn gỗ bị thổi rạt ra bốn phía.
Một ông lão ăn vận phục sức sang trọng từ ngoài bước vào. Bên cạnh còn dẫn theo một tên đàn ông trung niên, mặt mũi cùng Doanh Phi có bảy phần tương tự.
Từ khí thế trên người ông lão tản mát ra ngoài. Người đến tuyệt đối chính là một vị Cao Cấp Chiến Sư! Cùng Trần Dư Hải ngang hàng.
"Tự giới thiệu một chút, lão phu gọi là Doanh Nhất, người bên cạnh này chính là khuyển tử, nói một cách khác, hắn cũng là thân phụ của nghiệt tôn Doanh Phi, Doanh Trường Thanh! Lần đầu ra mắt các hạ!"