Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Cổ Đại Bí!

Chương 23: Bồi Thường!




Chương 23: Bồi Thường!

"Gia gia, cha!" Doanh Phi nhìn một già một trẻ đi đến trước mặt, nghẹn ngào nhỏ giọng kêu gọi.

Doanh Nhất chỉ lạnh nhạt liếc mắt một cái, sau đó thân thiện hướng về phía Trần Dư Hải chắp tay.

"Không biết cháu ta đã gây phiền toái gì cho các hạ!?"

"Ngươi có thể tự mình hỏi hắn!" Trần Dư Hải bình đạm đáp lời.

Doanh Nhất thu hồi tiếu dung, ánh mắt lạnh băng nhìn chất nhi đang đứng bên cạnh, mở miệng: "Nói rõ ngọn nguồn sự việc! Một câu một chữ cũng không được thiếu."

"Ta..." Doanh Phi ngập ngừng.

"Nói!" Ông lão quát lớn, khí thế trên người toàn bộ bộc phát ra ngoài.

"Nghiệt tử, còn không mau nói!?" Doanh Trường Thanh chỉ tiếc rèn sắt không thành, lo lắng thúc giục.

Doanh Phi bị khí áp đè nén hô hấp dồn dập, mồ hôi ướt đẫm y phục, khó khăn mở miệng: "Gia gia... Ta... Ta nói!"

Ông lão thu hồi khí thế, Doanh Phi nhẹ nhõm thở ra một hơi, từ đầu tới cuối tường thuật ngọn nguồn sự việc.

Sau nửa chén trà.

Ầm!

Một đạo khí lãng trong tay Doanh Nhất đánh nổ sàn nhà.

"Thành sự không có, bại sự có thừa! Chuyện này ta đã nhắc nhở các ngươi biết bao nhiêu lần rồi!?" Doanh Nhất mi mục nộ trừng gầm to.

"Gia gia, là tôn nhi không nghe lời ngài, tôn nhi biết tội!" Doanh Phi quỳ rập xuống sàn nhận sai.

"Cha, hắn dù sao cũng còn nhỏ tuổi, bồng bột háo thắng, không tránh khỏi phạm phải sai lầm, chuyện này..." Doanh Trường Thanh nhìn thấy cảnh này cũng vội vàng lên tiếng nói giúp nhi tử.

Còn chưa nói hết lời liền bị ánh mắt lạnh băng của ông lão khiến cho nghẹn lại cổ họng.

"Làm cha bất lực, không quản được con, hắn sai một phần cũng do ngươi! Chuyện này kết thúc, trở về tự mình nhận phạt ba mươi trường côn!" Doanh Nhất khàn giọng nói.

"Cha... Được rồi, nhi tử đã biết!" Doanh Trường Thanh xám xịt cúi đầu.

Xong xui, Ông lão áy náy hướng về ba người Trần Dư Hải.

"Thật có lỗi, đều do lão phu quản lý gia môn không nghiêm, để các vị bằng hữu phải chịu phiền phức. Chuyện này Doanh gia dùng mười vạn Lam Tinh đền bù, các vị cảm thấy thế nào!?"

"Mười vạn? Mười vạn là bao nhiêu mậy!?" Thiện nhìn Thuận, nhỏ giọng hỏi.

"Năm số không!" Thuận nuốt xuống một ngụm nước bọt, run rẩy đáp.



"Vãi lòng, một... một... một trăm ngàn!?" Thiện trợn mắt, giơ lên bàn tay lắp bắp tự đếm.

"Các ngươi cảm thấy thế nào!?" Trần Dư Hải nhìn b·iểu t·ình hai người, có chút buồn cười lên tiếng.

Hai người vẫn chưa tỉnh hồn, vừa nghe liền bất giác giống như máy móc gật đầu lia lịa.

"Được! Vậy chuyện này cứ thế giải quyết đi!" Trần Dư Hải đạt được đồng ý liền đối ông lão gật đầu. Dù sao cũng không phải chuyện gì lớn lao, người ta chịu nhận lỗi còn bồi thường thêm trăm ngàn Lam Tinh, nói thế nào cũng là bên mình kiếm lời một bút không nhỏ.

"Đạ tạ! Không biết quý danh quý tánh các hạ là gì!? Ở chỗ nhỏ nhỏ bé này lại xuất hiện một vị Cao Cấp Chiến Sư, thực khiến lão già ta giật mình không nhẹ!" Doanh Nhất thở ra một hơi, sau đó lộ ra tiếu dung sáng lạng cười hỏi.

"Trần phủ, Trần Dư Hải!" Trần Dư Hải hờ hững đáp.

Ông lão giật mình: "Trần phủ? Chẳng lẽ là Hoàng Thành vị kia!?"

Trần Dư Hải im lặng gật đầu.

Ông lão run lên mí mắt, vội vàng bày ra thái độ cung kính: "Là lão già ta thất lễ!"

"Không sao, đưa lên bồi thường, chuyện này cứ thế giải quyết. Bọn ta còn bận bịu việc khác!" Trần Dư Hải phất tay.

"Được, làm phiền Trần chiến sư đợi một lát. Ông lão chắp tay nói.

"Trường Thanh, dùng tốc độ nhanh nhất trở về gia tộc mang mười lăm vạn Lam Tinh đến đây. Không được chậm trễ chiến sư."

"Mười lăm vạn!? Cha, cái này..." Doanh Trường Thanh kh·iếp sợ nhìn lão cha.

"Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, người này chỉ có thể giao hảo, không thể đắc tội!" Doanh Nhất nghiêm nghị nói.

"Ta đã biết!"

Doanh Trường Thanh thở dài một tiếng, sau đó lặng lẽ cáo lui.

...

Thời gian cấp tốc trôi qua. Doanh Trường Thanh đầu đầy mồ hôi trở về, trong tay còn mang theo một túi gấm nhỏ.

"Cha, đầy đủ mười lăm vạn!"

Doanh Nhất nhận lấy túi gấm, lần nữa mở ra dò xét. Sau một lúc, hắn hài lòng gật đầu.

"Vất vả, trở về phạt giảm mười trường côn."

Nói xong, ông lão nắm lấy túi gấm giao đến trong tay Trần Dư Hải.



"Đây là một ít bồi thường, thật sự hổ thẹn!"

"Cứ thế mà tính đi!" Trần Dư Hải nhận lấy, sau khi kiểm tra xong xui liền tràn đầy thâm ý nhìn ông lão: "Đều là người thông minh!"

"Một chút lòng thành, sau này mong chiến sư chiếu cố một chút!" Ông lão cười tươi như hoa nói.

"Được, hôm nay bái biệt, có duyện gặp lại." Trần Dư Hải thu hồi túi gấm, mang theo hai người Lê Thuận rời đi.

"Đúng rồi, cho cái lời khuyên! Những trò làm ăn bất chính như thế các ngươi tốt nhất nên dừng lại. Đối với tiền đồ Doanh gia các ngươi sau này không tốt chút nào!"

"Đa tạ chiến sư các hạ nhắc nhở, lão già sau này sẽ quản lý gia môn nghiêm ngặt, tuyệt đối không để chuyện này xảy ra lần nữa!"

Trần Dư Hải không quay đầu bước ra cửa lớn.

Tại đám người xượt qua Doanh Phi một khắc. Hai ánh mắt như điện bất chợt giao thoa.

Doanh Phi cười nhạt, bờ môi mấp máy giống như đang nói điều gì.

Đối với người nọ, Nguyễn Đức Thiện chỉ hờ hững phun ra bốn chữ.

"Ta chờ ngày đó!"

...

Bên ngoài Đổ Thạch Phường, Điểu gia trông thấy đám người đi ra liền vội vàng chạy lại.

"Đổ Thánh đại nhân, Đổ Thần đại nhân, Trần đại nhân, các ngươi không sao chứ!? Tiểu nhân bị đám người của sòng bạc chặn bên ngoài nãy giờ, thật sự lo lắng muốn c·hết!"

"Không sao, trừ gian diệt ác thành công mỹ mãn, lần này ngươi lập công lớn!" Lê Thuận hài lòng vỗ vai người nọ, mở miệng khích lệ.

"Không không, tiểu nhân không dám nhận, là đại nhân dự tính như thần!" Điểu gia cười rách cả miệng lắc đầu.

"Tốt, đây là thù lao cho ngươi, nhận lấy rồi rời đi thôi!" Lê Thuận móc ra năm ngàn Lam Tinh đưa cho Điểu gia.

Điểu gia hoảng sợ quỳ xuống: "Đại nhân! Tiểu nhân không cần Lam Tinh, xin ngài đừng đuổi tiểu nhân đi!"

Lê Thuận nhìn người nọ thở dài: "Bọn ta còn có việc tại thân, không thể mang theo ngươi được, cầm lấy số Lam Tinh này mà trở về sinh hoạt. Ngươi còn có gia đình, bỏ vợ con ở nhà một mình không phải là một đấng trượng phu!"

"Ta..." Điểu gia nghẹn ngào, vẻ mặt xoắn xuýt không thôi.

"Cầm lấy rời đi đi! Có duyên chúng ta sẽ gặp lại!" Lê Thuận không muốn tiếp tục dây dưa, nhét số Lam Tinh trong tay vào ngực Điểu gia.

"Đi thôi!"

Kêu lên hai người Trần Dự Hải, Lê Thuận nặng nề rời đi.

Dù sao cũng là mình lừa gạt hắn, trong lòng có chút khó chịu quấn lấy. Năm ngàn Lam Tinh xem như bồi thường cho hắn đi.



Nhìn xem ba đạo bóng lưng rời xa, Điểu gia lớn tiếng hô lên: "Đổ Thánh đại nhân, tương lai ta có thể gặp lại ngài hay không!?"

Lê Thuận không xoay đầu, thoải mái phất tay.

"Nếu ngươi thay đổi bản tính, tương lai chúng ta có thể gặp lại!"

"Nhớ kỹ! Xã hội này, chỉ có làm, chịu khó, cần cù thì bù siêng năng. Chỉ có làm thì mới có ăn, những loại không làm mà đòi có ăn thì có có ăn đất, ăn chất thải mà thôi!"

"Nhớ kỹ... Nhớ kỹ..."

Âm thanh thiếu niên vang vọng giữa bầu trời

Điểu gia ngơ ngác quỳ rập. Lời thoại kia, tự như sóng cuộn biển gầm, đánh vào tâm trí của hắn.

Nước mắt bất giác chảy dài. Hắn giắc ngộ!

"Đổ Thánh đại nhân! Tiểu nhân nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng!"

...

Thất Thải Y Phường!

"Tiểu Lan tỷ tỷ, ta trở lại rồi đây!"

Lê Thuận hớn hở hướng về phía tiểu Lan vẫy tay.

Tiểu Lan vui cười tiến lại: "Công tử đã mang đủ Lam Tinh rồi sao!?"

"Đương nhiên, lần này bắt ta bao trọn cả sảnh y phục đều được. Hahaha..." Thuận giống như nhà giàu mới nổi, ngạo kiều chống nạnh nói.

"Tranh thủ chuộc mấy tên tiểu tử kia ra, trở về nghỉ ngơi cho sớm mai còn lên đường." Trần Dư Hải nhắc nhở.

Thiện bất mãn: "Ông chú gấp gáp gì không biết!? Bây giờ còn sớm phết, đợi chơi xíu nữa rồi về, chúng ta có tiền mà không tiêu hao một chút đúng là hơi phí!"

"Đúng là thế nha!" Thuận tán đồng.

"Tùy các ngươi, trở về trước giờ dậu là được. Chỗ này thị phi, lại gây ra chuyện gì phiền phứt thì tự giải quyết, đừng gọi ta!" Trần Dư Hải nói xong quay người rời đi.

Hai người thiếu niên nhìn theo bĩu môi.

"Ai sợ ai, ta không tin bọn ta g·ặp n·ạn ông chú không cứu!"

Thầm nghĩ, hai người liền giao thêm gần ba ngàn Lam Tinh chuộc đám đồng bọn ra ngoài.

Tiểu Lan nhận lấy, sau đó tươi cười rời đi.

Sau một lúc, ba người Phạm Hồng Khanh mặt mày xám xịt bị áp giải đi tới.