Chương 21: Hắn Bị Thiểu Năng Thật!
Ầm vang!
Ly gỗ đập mạnh xuống bàn, vô số tro bụi bật lên tạo thành từng vòng gợn sóng, khuếch tán bốn phương tám hướng.
Doanh Phi híp mắt, miệng cười nghiền ngẫm cong lên: "Mời các hạ!"
Đối diện, Nguyễn Đức Thiện lười biếng ngoáy tai, tùy tiện mở miệng: "Hai, ba, một, sáu điểm tiểu!"
Mặt cười Doanh Phi thoáng chốc lướt qua một tia dị dạng.
"Không đơn giản! Các hạ quả nhiên có chút bản lĩnh."
Thu hồi tiếu dung trên gương mặt, Doanh Phi không hề do dự, trực tiếp thừa nhận.
Ly gỗ dưới bàn mở ra. Quả nhiên đúng là hai, ba, một, sáu điểm tiểu!
"Một chút trò vặt mà thôi!" Thiện khiêm tốn cười nhẹ.
"Trò vặt!? Xem ra bản lĩnh của các hạ rất không tầm thường!" Doanh Phi nheo mắt lại, nói.
"Dễ nói, dễ nói, tài năng thứ đồ này không phải ai sinh ra cũng có được! Làm thiên tài đôi khi cũng rất cô đơn! Bởi vì không có đối thủ!" Thiện ra vẻ khổ sở thở dài.
"Vậy sao? Tại hạ mở mắt trông chờ!" Doanh Phi lười nhác tại vấn đề này tiếp tục dây dưa, phất tay ra hiệu có thể bắt đầu.
Thiện cười nhạt, nắm lên từng viên xúc xắc bỏ vào ly gỗ. Cầm chặt miệng ly, giống như người mới vào nghề, thành thành thật thật, chậm rãi lắc nhẹ.
Đám người xung quanh nhìn thấy liền lộ ra b·iểu t·ình khinh bỉ.
Doanh Phi đối diện cũng không nhịn được nhếch miệng xem thường.
Đối với ánh mắt của đám người xung quanh, Nguyễn Đức Thiện lựa chọn không nhìn. Ly gỗ không hề dừng lại, tiếp tục lắc đều, phát ra từng đạo âm thanh trầm đục.
Sau mười mấy giây, thiếu niên rốt cục ngừng lại, từ tốn lật úp ly gỗ trong tay xuống bàn. Mí mắt chậm rãi nhấc lên, hờ hững mở miệng: "Mời!"
"Sáu, sáu, năm, mười bảy điểm, đại!" Thần sắc Doanh Phi không có một chút biểu hiện do dự, trực tiếp đáp lời.
"Chắc chắn sao!?" Thiện cười hỏi.
Doanh Phi bị thiếu niên hỏi đến đột ngột, bất chợt khựng lại.
Muốn đánh đòn tâm lý với ta? Đáng tiếc ta sẽ không dính chiêu này!
Trong lòng cười lạnh, Doanh Phi tự tin nhếch miệng: "Mời các hạ mở ly!"
"Đã thực sự chắc chắn rồi chứ!?" Thiện lần nữa dò hỏi.
Doanh Phi cau mày: "Đừng dài dòng, mở ra đi!"
"Ài... Được thôi!" Thiện thở dài tràn đầy tiếc nuối, tay cầm ly gỗ nhấc lên.
Sáu, sáu, năm, mười bảy điểm, đại!
Doanh Phi thở ra một hơi nhẹ nhõm. Hòn đá đè nén trong lòng lập tức rơi xuống.
Mặc dù không trúng một chiêu này, nhưng nói thật, bản thân vừa rồi thực sự vẫn bị kích thích một ít. May mắn tâm lý của ta còn tốt, không bị kẻ này tác động đến!
"Không gì hơn cái này!" Doanh Phi cười cợt lắc đầu.
Đám người xung quanh cũng nhao nhao mở miệng tán dương.
"Không hổ là Doanh công tử, tài nghệ ngút trời!"
"Nghe danh đã lâu bây giờ mới tận mắt chứng kiến, trăm nghe không bằng một thấy, bội phục bội phục!"
"Doanh gia đổ thạch xuất sắc xưa nay, không thể trêu vào, không thể trêu vào!"
"Chậc chậc, ngoài Đổ Thánh ra, trong thiên hạ này không biết có mấy ai có thể cùng Doanh gia sắp xếp ngang hàng!"
...
"Ổn không mậy!?" Lê Thuận ghé tai hỏi nhỏ.
Thiện ung dung như thường ngoáy mũi: "Thời gian còn nhiều, chậm rãi chơi!"
"Không ổn thì nói một tiếng nha, để tao biết còn chạy trước."
"Yên tâm, ván sau tao giả vờ thua để mày được dịp chạy!"
"Haha, giỡn giỡn, tiếp tục cố gắng, anh em với nhau, làm sao tao có thể bỏ rơi mày được!"
"Biết thế là tốt!"
...
"Ván đầu, tỷ số hòa! Hiện tại tới lượt tại hạ!"
Doanh Phi cười tủm tỉm, bắt đầu xốc lên xí ngầu.
Lộc cốc! Lộc cộc!
Ầm vang!
Doanh Phi giơ tay ra hiệu.
"Mời đoán!"
Thiện trầm tư, nhịp nhàng gõ lên mặt bàn một lúc rồi đáp: "Một, sáu, bốn, mười một điểm, đại!"
Ly gỗ mở ra, kết quả chính xác!
"Có chút tài năng!" Doanh Phi cười nhạt.
"Quá easy!" Thiện gác chân lên bàn, bày ra vẻ mặt ngông ngênh.
"Đừng quá ngạo mạn, cuộc chơi chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi!" Doanh Phi khó chịu mở miệng.
"Ờ, dù sao chả thắng, chơi cho vui thôi ấy mà!" Thiện gáy bẩn.
"Hình như mày gáy hơi to!" Thuận nhỏ giọng nhắc nhở.
"Đấy là chơi đòn tâm lý, mày thì hiểu mẹ gì!" Thiện liếc mắt.
Doanh Phi lúc này mặt không biểu cảm, không ai biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
Bật cười một tiếng, người nọ bỗng nhiên mở miệng: "Hahaha... Thú vị, vô cùng thú vị! Loại người như các hạ quả thực ta chưa bao giờ từng gặp. Trận so tài này, tại hạ cành lúc càng thêm cảm giác chờ mong, các hạ cũng đừng khiến ta thất vọng!"
"Thằng này chơi đá hả mậy!?" Thiện ghé sát vào tai Thuận, nhỏ giọng hỏi.
"Chắc thế, nhìn có vẻ khá chất lượng!" Thuận nghi hoặc gật đầu.
Tằng hắng một cái, Thiện nghiêm trang nhìn Doanh Phi mở miệng: "Người anh em, lời khuyên chân thành, đập đá là không tốt! Hãy sống lành mạnh, đừng nghiện nữa. Cùng nhau chung tay vì một thế giới màu xanh không có m·a t·úy!"
"Không hiểu được!" Doanh Phi lắc đầu, hứng thú tràn đầy khuôn mặt: "Các hạ nói chuyện thật sự rất mới lạ, không biết có thể lý giải một chút!?"
"Loại này đã đập đá trên mười năm! Không cứu vãn được!" Thiện thở dài lắc đầu.
"Nhẹ tay một điểm, đừng để người ta nói mình ăn h·iếp người nghiện!" Thuận vỗ nhẹ bả vai bạn học, sâu lắng khuyên nhủ.
Doanh Phi chau mày, mặc dù không hiểu đập đá trong miệng hai người là gì, nhưng từ biểu hiện bên ngoài, kia chắc chắn không phải là thứ tốt lành gì. Hắn ngu dốt hơn nữa cũng rõ ràng bọn họ chính đang chửi hắn.
"Tốt, tốt lắm! Các vị kính ta một tất, ta kính các vị một trượng! Lời nói đặt ở chỗ này, làm người ngay thẳng, có gì bất mãn cứ việc nói ra, hà tất lời lẽ ẩn ý như thế?" Doanh Phi gằn giọng.
"Hình như nó nghe tụi mình nói gì thì phải!? Sợ nó thẹn quá nó chém hai anh em mình mất!" Thiện hoang mang nhìn Thuận.
"Không sao, đâm lao thì theo lao đi, tao có chuẩn bị phương án dự phòng rồi!" Thuận tự tin ra hiệu.
"Ồ! Ý mày là..."
"Ừm, chính là như vậy! Tự tin mà quất đi thanh niên!"
Đạt được khẳng định, Nguyễn Đức Thiện lòng tin tràn đầy ưỡn cao sống lưng, không chút khách khí gầm lên: "Cất bộ mặt giả trân đó đi, cuộc đời tao ghét nhất chính là loại người như mày, chính mày muốn gì chẳng lẽ bản thân mày không rõ ràng? Đều là loại người như nhau, những thứ âm mưu quỷ kế như thế tốt nhất nên tỉnh lượt qua đi, thời gian bố mày có hạn!"
Doanh Phi nheo mắt, từng luồng sát khí vô tình tản mát ra ngoài.
"Các hạ, mời nói năng cho cẩn thận! Ta lấy lễ tiếp đãi, đừng khiến người ngoài nhìn vào nói Doanh Phi ta lấy thế bức người!"
"Làm gì tự nhiên vạch mặt nhau vậy đại ca!?" Lê Thuận gấp gáp nhỏ giọng.
"Sao mày nói tự tin mà quất đi!?" Thiện cứng đờ khuôn mặt.
"Tao lạy mày! Ý tao là tự tin mà quất xì ngầu đi, không cần nhường đó đại ca!" Lê Thuận cạn lời không thôi.
"Má, sao không nói rõ từ sớm!? Vậy còn phương án dự phòng đâu!?" Thiện xanh xám trợn mắt.
"Phương án dự phòng còn chưa tới đại ca!" Thuận khóc không ra nước mắt.
"Thành sự không có, bại sự có thừa mà!" Thiện tức hổn hển chỉ tay vào mặt đồng bạn mắng chửi.
Nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người, hai thiếu niên trực tiếp lao vào ẩ·u đ·ả.
"Tìm cơ hội, chạy khỏi chỗ này!" Thiện vừa đấm đá vừa ghé tai nói nhỏ.
"Đã biết, nhẹ tay một chút!" Thuận bị ăn một quyền ngay mặt, đau đớn không thôi nhắc nhở.
Nhìn xem hai người quần nhau, Doanh Phi mất sạch kiên nhẫn, lạnh lẽo lên tiếng: "Cho ta một lời giải thích hợp lý!"
Hai người giống như mắt điếc tai ngơ, tiếp túc đánh lên túi bụi.
Doanh Phi cau mày, ánh mắt rực lên ánh lửa: "Còn không dừng lại đừng trách thạch phường chúng ta lấy thế h·iếp người!"
"Vẫn chưa dừng lại đúng không!? A Hùng, để hai vị này trầm tĩnh trở lại!"
"Vâng! Thiếu gia!"
Một luồng khí tức nguy cơ ập đến, hai người thoáng chốc dừng lại động tác, sống lưng trở nên lạnh lẽo, không nói không rằng lẫn nhau buông ra, nghiêm trang sửa lại quần áo xốc xếch.
"Khụ khụ, để Doanh thiếu gia chê cười rồi!" Lê Thuận ho khan mở miệng.
"Thật ngượng ngùng, ở nhà bọn ta hay quật lộn với nhau, ra ngoài quen tay, quên mất còn ở nơi công cộng." Thiện xấu hổ cười rộ lên.
Doanh Phi phất tay chặn lại: "Nguyễn các hạ, ta cần một lời giải thích hợp lý!"
"Giải thích? Giải thích gì cơ!?" Thiện giả ngu gãi đầu.
Sắc mặt Doanh Phi trầm xuống: "Đều là người thông minh, các hạ đừng mang ta ra làm kẻ đần để đối đãi! Kiên nhẫn của ta có giới hạn!"
"Khụ khụ, Doanh thiếu gia đừng hiểu lầm, thằng này nó bị ngu thật! Từ nhỏ sinh ra đã bị quái bệnh quấn thân. Lúc tỉnh thì thông minh không ai bì được, lúc quái bệnh tái phát thì điên điên khùng khùng, trí lực như một đứa bé ba tuổi, nói năng cực kỳ không có ý tứ!" Lê Thuận vội vàng đứng ra giải thích. Biểu cảm trên mặt tràn đầy khổ sở.
Mẹ nó! Diễn xuất mười điểm!
Trong lòng thiếu niên điên cuồng la hét.
"Các hạ cũng xem ta là kẻ ngu hay sao!?" Doanh Phi híp mắt nhìn Thuận.
"Ahaha... Không hề, thằng này nó ngu thật, không tin ngươi xem!"
Lê Thuận không đổi sắc mặt giơ lên ba ngón tay đến trước mặt Thiện.
"Nói, mấy ngón!?"
Thiện cười ngây ngô, nước bọt chảy ròng giống như thiểu năng, bặp bẹ đáp: "Bờ... Bờ... Bờ... Bốn ngón!"
"Bé Thiện giỏi quá, đúng rồi nè!" Thuận hào hứng xoa đầu Thiện khích lệ. Sau đó thở dài bất lực nhìn về phía Doanh Phi: "Ngươi cũng thấy đó, thằng này nó thiểu năng thật, bái phỏng biết bao đại phu đều bó tay chịu trận. Âu cũng là số mệnh!"