Chương 1: Có Chết Cùng Chết!
Reng!
"Tiết học hôm nay đến đây, các em giải tán!"
"Vâng! Chúng em chào cô!"
Mùa hè oi bức, tiếng ve bắt đầu rộn rã reo vang. Từng cành phượng vĩ đỏ hồng dần dần nở rộ, tỏa ra vô vàn sức sống mãnh liệt.
Mùa hạ tới, đồng nghĩa một năm học cũ sắp sửa kết thúc!
"Vãi thiệt, cuối cùng cũng xong tiết, Ngữ Văn đúng là nhàm chán!"
Một thiếu niên tóc tai lòa xoà, tiện tay vứt thanh bút bi xuống bàn, nhãn thần lộ ra vẻ mệt mỏi than thở.
"Gì? Xong tiết rồi à? Sao không gọi tao dậy?"
Bên cạnh, một người mặt mũi lờ đờ ngồi bật dậy, người này tên Diệp Văn Lợi, khóe miệng vẫn còn lưu lại từng sợi nước bọt óng ánh thốt lên.
Phạm Hồng Khanh nhìn hắn, vẻ mặt bày ra thần sắc khinh bỉ.
"Gọi mày dậy? Lúc nãy cô Dương gọi mày còn không được thì mày nghĩ tao gọi có tác dụng!?"
Diệp Văn Lợi nghe thế mới bất chớt giật mình.
"Cô Dương gọi tao? Gọi lúc nào sao tao không biết!?"
"Mày mà biết thì đã không có chuyện gì rồi, đang tiếc mày không biết!" Phạm Hồng Khanh nhếch miệng, ngón tay chỉ về phía bàn giáo viên cười đầy hàm ý: "Những gì mày muốn biết nằm ở trên kia!"
"Ý gì!?" Diệp Văn Lợi mờ mịt hỏi.
Chưa đợi người nọ trả lời, sau lưng đột nhiên có một bàn tay bất chợt vỗ lên vai hắn, bên tai còn văng vẳng âm thanh tràn đầy cười trên nỗi đau người khác.
Ngoảnh đầu nhìn lại, là một gương mặt thanh tú, tóc ngắn phổ thông, khóe miệng ngậm cười. Người này tên Thuận, cũng là đồng học của hắn.
"Ý thằng Khanh nó muốn nói là mày đã bị ghi vào sổ đầu bài rồi đó anh bạn nhỏ!" Thuận vuốt cằm, hài hước giải thích.
Biết được đáp án, Diệp Văn Lợi lặng lẽ bày ra vẻ mặt hờ hững, đánh ngáp một cái.
"À! Tưởng chuyện gì quan trọng!"
"Ghê mày! Vô sổ đầu bài mà vẫn còn thong dong. Bội phục bội phục... " Lê Thuận bày ra tư thái kính nể chắp tay.
"Nó thì nói làm gì? Lúc nào chẳng ngủ. Học hành như cái quần què!" Phạm Hồng Khanh chập chùng lắc đầu, âm dương quái khí nói.
Diệp Văn Lợi chẳng quá để tâm duỗi người đứng dậy.
"Mặc kệ đi! Đang giải lao mà, rủ bọn nó xuống căn tin ăn sáng!"
"Tạo lạy mày, học bài chưa? Sắp sửa vô môn Lịch Sử kiểm tra 15 phút kìa!" Lê Thuận hết nói nổi mở miệng.
"Yên tâm! Một bụng!" Lợi bày ra vẻ mặt tự tin vỗ ngực bôm bốp.
Phạm Hồng Khanh liếc mắt nhìn sang: "Xin đính chính lại, đó là ngực không phải bụng!"
"Là gì thì kệ mẹ nó, đi, đi ăn sáng!" Lợi phẩy tay, cưỡng ép lôi kéo hai người đứng dậy.
"Từ từ, đợi tao cất cây bút đã!"
"Cất cái gì! Ai thèm lấy mấy thứ này của mày đâu mà lo!"
"Ngu xuẩn! Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời!"
"Đúng! Quá trẻ người non dạ!"
...
Ba người cứ thế sánh vai bước qua dãy bàn đối diện, bắt đầu chuyên mục g·ạ g·ẫm lôi kéo thêm hai tên đồng học, một người tên Nguyễn Đức Thiện, vóc dáng cao ráo, mặc dù tên Thiện nhưng mặt mũi lại có chút bất thiện, ba phần láo cá, bảy phần xấc xược! Nhưng cũng đừng vì vậy mà đánh giá thấp hắn, người này đại trí giả ngu, học lực của hắn tuyệt đối không thể khinh thường!
Người còn lại họ Phạm, hậu danh Việt Bảo, thân hình mập mạp, trên mặt còn mang một chiếc mắt kính gọng đen tràn đầy trí thức.
Năm người mặt mày hớn hở khoác vai nhau bước ra khỏi lớp.
...
Reng!
Mười lăm phút giải lao tựa như gió thoảng cứ thế lướt qua.
Từng người tấp nập trở lại lớp học.
Sau khi ổn định chỗ ngồi, bên ngoài cửa lớp tiến vào một người đàn ông trung niên mặc sơ mi xanh. Người nọ bước đến vị trí bàn giáo viên, đặt nhẹ tập giáo án trong tay xuống, ánh mắt thăm thẳm lướt qua một vòng lớp học.
"Lớp trưởng! Lớp hôm nay vắng năm người à!?" Người nọ đưa mắt về phía Nguyễn Anh Khôi đang ngồi cuối lớp gặng hỏi.
Nguyễn Anh Khôi mờ mịt đứng dậy.
"Dạ thưa thầy Hoàng, lớp hôm nay không vắng ai ạ!"
Thầy Hoàng cau mày.
"Thế sao hôm nay lớp lại trống năm chỗ thế kia!?"
"Việc này... " Khôi lúng túng gãi đầu: "Hình như các bạn chưa kịp vào lớp ấy ạ!"
"À!" Thầy Hoàng không rõ hỉ nộ, lạnh nhạt khẽ rên một tiếng. Một tiếng hời hợt khiến cả lớp lạnh cả sống lưng. Từng người bắt đầu thay đám người Phạm Hồng Khanh tụng kinh siêu độ, mong rằng bọn họ có thể siêu thoát về miền cực lạc!
"Được rồi, chuẩn bị kiểm tra 15 phút! Lớp trưởng lên lấy đề phát cho các bạn!"
"Vâng!"
Khôi bước lên bục giảng nhận lấy một sấp A4 dày cộm ôm vào trong ngực, chậm rãi phân phát xuống dưới.
Đi đến vị trí gần cửa chính, một đạo âm thanh xì xào truyền vào trong tai của Khôi.
"Hey... Hey... Khôi... "
Khôi nhướng mày, theo bản năng ngoảnh đầu nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy năm đạo bóng dáng lén la lén lút, mặt mày xoắn xuýt hướng về phía hắn kêu gọi.
Khôi vừa muốn mở miệng nói chuyện liền bị Lê Thuận ra hiệu giữ im lặng.
"Suỵt! Đừng nói gì hết!"
"Thầy Hoàng vào lớp chưa!? Chưa thì lắc đầu, rồi thì gật đầu!"
Khôi im lặng lắc đầu.
Năm người thấy thế liền sáng rực hai mắt lên.
Nhưng mà đồng học đang ngồi cạnh cửa lại đối bọn họ lắc đầu, nháy mắt liên tục.
"Đù! Thằng Phát nó cũng lắc đầu kìa! Xem ra đúng là thầy chưa vô lớp thật!" Thiện bật cười đắc chí nói.
"Còn đá lông nheo tụi mình nữa, thằng này không được rồi!" Phạm Hà Việt Bảo khinh bỉ tiếp lời.
"Coi kìa! Coi khẩu hình miệng của nó, hình như là đang bảo tụi mình vào đi! Như vậy chắc là an toàn!" Lê Thuận chỉ trỏ nói.
"Ừm! Xem ra tụi mình lo xa rồi!" Phạm Hồng Khanh gật gù đồng tình.
"Nhưng sao tao cảm thấy có gì đó sai sai!" Diệp Văn Lợi bất an lên tiếng.
"Mày lo xa quá! Một đứa lừa mình, chẳng lẽ hai đứa đều lừa mình!?" Thiện bất mãn nói.
"Đúng rồi! Mày coi, thằng Nguyên cũng lắc đầu kìa! Con Tuyên cũng vậy! Sai làm sao được mà sai!"
"Nam tử hán, đại trượng phu, dứt khoát một điểm!"
"Đúng rồi! Cùng lắm c·hết chùm chứ có gì mà sợ!?"
Mấy người sau lưng xì xào lên tiếng.
Diệp Văn Lợi chép miệng.
"Tao thì ngồi sổ đầu bài nhiều rồi nên không có vấn đề gì. Quan trọng là tụi mày thôi!"
"Ê! Nó nói vậy cái tao rén mậy!" Thuận ngoảnh đầu lại nói.
"Ừm! Mày nói thế tự nhiên tao cũng cảm thấy rén!" Khanh nghiêm túc gật đầu.
"Móa! Có cái gì mà sợ? Chung băng với tụi mày làm tao cảm thấy hổ thẹn vô cùng!" Nguyễn Đức Thiện bất mãn nói.
"Bỏ bàn tay đang run rẩy của mày ra khỏi vai tao!" Bảo khinh bỉ liếc mắt nhìn Thiện.
"Khụ khụ... " Thiện xấu hổ ho khan: "Nếu tụi mày vẫn còn thấy lo lắng thì để tao kiểm tra trước!"
Nói xong, thiếu niên chậm rãi ló nửa con mắt, xuyên qua khe cửa nhìn vào.
Quả nhiên, trên bàn giáo viên chẳng có ai cả!
"Không có ai!" Thiện quay đầu lại nói.
"Thật!?" Bốn người nghi ngờ hỏi.
"Thật! Không có!" Thiện gật đầu khẳng định.
"Chắc chắn không có ai? Kiểm tra kỹ chưa!?" Bốn người tiếp tục hỏi lại.
"Chắn chắn!" Thiện vỗ ngực phành phạch đảm bảo.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau. Sau một hồi, dường như đã hạ quyết tâm, từng người bày ra ánh mắt kiên định, trịnh động gật đầu.
"Được! Vào thôi!"
Lấy Thiện dẫn đầu, năm người dũng mãnh xông vào.
"Hây!"
Từng người bày ra tư thế phòng thủ quét mắt nhìn khắp phòng học.
Cả lớp nín cười nhìn bọn hắn.
"Đấy! Thấy chưa? Có ai đâu!?" Nguyễn Đức Thiện đắc chí không thôi mở miệng.
Khanh nghiêm nghị vỗ vai Thiện.
"Ừm! Làm tốt lắm! Xin lỗi vì đã không tin mày!"
"Khoan! Sao tao thấy mấy đứa bọn nó nhìn tụi mình bằng ánh mắt là lạ thế nào ấy!" Phạm Hà Việt Bảo đột nhiên lên tiếng.
"Ừm! Tao cũng thấy thế! Bằng kinh nghiệm 70 năm cuộc đời, tao dám khẳng định ánh mắt này là ánh mắt tràn đầy thương hại!" Thuận tràn đầy suy tư vuốt cằm.
"Không sai! Chính nó!" Diệp Văn Lợi gật đầu tán đồng.
Bỗng nhiên, một luồng hơi lạnh lướt qua, năm người lúc này bỗng nhiên nín cười, sau lưng bất chợt dâng lên một loại cảm giác rét lạnh.
Ực!
Năm người đồng loạt nuốt xuống một ngụm nước bọt. Giữa bầu không khí tĩnh lặng, âm thanh nhỏ bé kia lại phát ra một cách rõ mồn một.
"Lúc nãy có nhìn phía sau cạnh cửa không vậy đại ca!?" Thuận nhìn Thiện, run giọng hỏi.
"Không!" Thiện méo miệng đáp.
Ực!
Năm người tiếp tục nuốt xuống một ngụm nước bọt.
"Tụi mày có chắc thằng Khôi nó không lừa tụi mình hay không!?" Thuận run run bờ môi, giọng nói khàn đặc như sắp c·hết.
Từng người xanh mặt lắc đầu.
Ực!
Năm người lại lần nữa nuốt xuống một ngụm nước bọt.
"Khôi! Bạn nói với mình là bạn không lừa tụi mình đi Khôi!"
Khôi nhìn năm người, b·iểu t·ình tràn đầy áy náy.
Ực!
Tiếp tục, nước bọt dâng trào cuống họng.
"Nhìn mặt thằng Khôi, tao thấy mười phần hết chín là bị lừa mẹ rồi!" Lợi bình tĩnh nói.
"Hình như... nước đi này tụi mình đi sai rồi!" Bảo đắng chát thở dài.
"Hối hận còn kịp không?" Thiện đau khổ gặng hỏi.
"Ừm, không kịp!" Khanh dứt khoát đáp.
"Thôi! Tao đếm đến ba! Tụi mình đồng thời xoay đầu lại!" Thuận nhún vai, bất lực nhìn đám đồng bọn.
"Được rồi! Mày đếm đi!"
"Ừm! Vậy tao bắt đầu đếm!"
"Mờ... Một... "
"..."
"Hờ... Hai... "
"..."
"..."
Tíc tắc! Mười giây lặng lẽ trôi qua!
"Rồi số ba đâu?" Nguyễn Đức Thiện thở gấp hỏi.
"Từ từ, tao run quá, đợi tao thở đã!" Thuận khó khăn nói.
Đám người tràn đầy khẩn trương nhìn hắn.
"Bờ... bờ... bờ... " Thuận chậm rãi mấp máy bờ bôi trắng bệch, gian nan thốt ra: "Ba!"
Tíc tắc!
Đám người đưa mắt nhìn nhau.
"Sao tụi mày không xoay?" Thuận xạm mặt lại hỏi.
"Rồi sao mày không xoay!?" Bốn người khinh bỉ nhìn Thuận.
"Khụ khụ!" Thuận ho khan: "Do tao run quá nên tao quên! Đếm lại!"
"Mệt mỏi!" Lợi bất mãn phẩy tay, dứt khoác ngoảnh đầu nhìn lại.
Quả nhiên, đúng như dự đoán, thầy Hoàng đứng sau lưng bọn hắn. Hai tay khoanh trước ngực, khóe miệng lộ ra tiếu dung tràn đầy nguy hiểm.