Chương 14: Ta Không Vào Địa Ngục Thì Ai Vào Địa Ngục!
"Kèo hồ lô đường đây!"
"Túi thơm đây!"
"Màn thầu nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây!"
"..."
Lê Thuận thỏa thích đi lại ngắm nghía đường phố, trong lòng không khỏi cảm thán.
"Cuộc sống người cổ đại đúng là luôn nhiều màu sắc như vậy!"
Đi được một lúc, đột nhiên mấy đạo âm thanh nhu mì tựa như nhân gian tuyệt mỹ truyền vào tai của hắn.
"Tiểu ca ca đi đâu vậy, tiểu muội muội thật tịch mịch, chi bằng vào đây cùng tiểu muội muội đàm đạo nhân sinh có được hay không... "
"Công tử thật tuấn tú, vào đây chơi một lát đi công tử..."
"Tiểu soái ca, có muốn tiểu tỷ tỷ hay không? Đảm bảo tiểu soái ca dục tiên dục tử nha..."
Lê Thuận dừng lại hai chân, nhìn xem mấy đạo bóng dáng ăn mặc gợi cảm, lộ ra vòng eo mảnh mai như liễu, đung đưa trước gió, tặc nhãn thiếu niên lập lòe, cổ họng run rẩy nuốt xuống một ngụm nước bọt.
"A di đà phật! A di đà phật! Sắc tức thị không, không tức thị sắc..." Lê Thuận hiệp chưởng, miệng tụng kinh văn.
"Ai nha... công tử đi đâu mà nắng nóng thế này, chi bằng vào Lệ Xuân Lâu nghỉ ngơi một chút đi công tử~" Mấy cô gái nhỏ lắc lư bờ mông tiến lại, bàn tay mảnh khảnh vuốt ve gương mặt thiếu niên, cười đầy mị ý.
"Mấy vị cô nương, nam nữ thọ thọ bất thân, thỉnh tự trọng!" Lê Thuận run lên, hô hấp trở nên dồn dập.
Mấy cô gái che miệng cười: "Công tử còn ngượng ngùng hay sao? Đã tới đây rồi mà không đi vào một chuyến thật sự rất mất mặt nam nhân trong thiên hạ nha~"
"Đúng rồi đúng rồi, chẳng lẽ công tử chê bai tỷ muội bọn ta xấu xí hay sao!?" Một cô gái lã chã chợt khóc.
"Khụ khụ... các vị cô nương đừng hiểu lầm, các vị ai cũng quốc sắc thiên hương." Lê Thuận gấp gáp phủ nhận.
"Nếu bọn tỷ muội chúng ta xinh đẹp như vậy thì tại sao công tử không chịu vào đây cùng chúng ta vui chơi một chút chứ? Công tử vốn dĩ xem thường chúng ta~"
"Thật sự không có, tại hạ có thể thề với trời, chỉ là hiện tại đang có việc gấp quấn thân cho nên không thể cùng mấy vị cô nương đàm đạo nhân sinh." Lê Thuận khổ sở giải thích.
"Công tử đừng thấy tỷ muội bọn ta ngu ngốc mà lừa dối!" Một cô gái nhỏ đột nhiên liếc mắt nhìn xuống dưới quần thiếu niên, mở miệng cười khẽ: "Hay là công tử không được... "
"Hừ!" Lê Thuận nổi giận đùng đùng: "Ta nói vị cô nương này, ngươi có thể chửi bới ta, có thể đ·ánh đ·ập ta, nhưng tuyệt đối không được ở trước mặt ta nói ra hai chữ không được!"
"Thế công tử có được hay không!?" Các cô nương cười khúc khích.
Lê Thuận giận quá thành cười: "Đó là đương nhiên, còn cần phải nói hay sao? Bổn công tử được mệnh danh là nhất trụ kình thiên, kim thương không ngã có biết hay không!?"
"Ai nha... nói miệng thì ai lại chẳng nói được cơ chứ!" Các cô gái líu ríu liên tục.
"Tin hay không tùy các vị cô nương, dù sao bần tăng tứ đại giai không, sẽ không vì chứng minh bản thân mà chà đạp lên nhân phẩm của mình!" Lê Thuận chính khí lẫm nhiên phất tay. Nhưng mà, còn chưa đợi đám nữ nhân lên tiếng liền lập tức đổi giọng nói: "Bần tăng hôm nay đi ngang qua đây, cảm thấy nơi này ám khí ngập trời. Cho nên quyết định tiến vào điều tra xem thử rốt cục là yêu nghiệt phương nào đang tác oai tác quái. Vì quang minh trong thiên hạ, ta không vào địa ngục thì ai vào đi ngục?"
Đám nữ nhân toàn bộ đều là nhân tinh, chớp mắt liền hiểu.
"A... mời đại sự tiến vào Lệ Xuân Lâu diệt trừ yêu quái, vì chính đạo mẫu mực tích thêm công đức!"
"Tốt! Hôm nay không diệt được quỷ thề không bước ra khỏi nơi này nửa bước!"
Lê Thuận ưỡn thẳng sống lưng, mặt mũi chảy xuôi hào quang thánh thiết cùng đám nữ nhân bước vào bên trong.
...
Thất Thải Y Phường, trong một gian phòng vắng vẻ.
"Các vị công tử cảm phiền đợi ở đây, chờ bằng hữu các vị đến nhất định sẽ thả các các vị trở về." Tiểu Lan đối đám người Phạm Hồng Khanh khẽ nói.
"Được rồi, làm phiền tiểu Lan tỷ tỷ, không biết có thể xin một chén nước hay không!?" Nguyễn Đức Thiện khổ sở mở miệng.
"Không có vấn đề gì, công tử chờ đợi một lát, tiểu Lan sẽ mang trà vào cho công tử." Tiểu Lan mỉm cười lui ra.
"Ài, chị gái này thật đúng là tốt tính! Gặp tình huống này trong truyện chắc đã bị khinh thường muốn c·hết rồi, chưa nói có trà để uống, sợ rằng tới một một ngụm nước miếng còn không có mà cho!" Thiện thở dài lẩm bẩm.
"Má, nhắc tới lại cay thằng khốn kia, bỏ anh em mình chạy trước, tao mà bắt được tao đập c·hết mẹ nó!" Phạm Hồng Khanh nghiến răng nghiến lợi nói.
"Nó chạy về kiếm tiền tới chuộc anh em mình cũng gần mười lăm phút rồi, chắc cũng gần tới rồi á." Bảo gãi đầu an ủi.
"Thằng này nó lất khất lắm, tao sợ nó lại lêu lỏng chỗ nào rồi không chừng." Lợi suy đoán nói.
...
Cốc!
"Lão Trần, ngươi có trong đó hay không!?"
Cửa phòng mở ra. Trần Dư Hải nhìn xem Đinh Hùng tràn đầy ngờ vực: "Ngươi làm sao biết ta ở chỗ này mà tìm đến!?"
Đinh Hùng cười đương nhiên: "Nơi này là Sư Hồng Quan, lão tử làm quan ở đây mấy chục năm, tình báo trải rộng khắp thành, muốn tìm một người có khó khăn gì?"
Trần Dư Hải bừng tỉnh lắc đầu: "Ngoài này bất tiện, có chuyện gì vào trong rồi nói."
"Được!"
Hai người ngồi xuống, Trần Dư Hải tiện tay rót một chén trà đẩy đến đối diện.
"Ngươi tìm tới ta là có chuyện gì!?" Trần Dư Hải hỏi.
"Chẳng không phải có chuyện mới tìm đến ngươi? Rảnh rỗi muốn kiếm bằng hữu cũ vui đùa một chút không được hay sao?" Đinh Hùng bất mãn nói.
"Ngươi đừng làm ta không biết tính cách của ngươi, công vụ lúc nào cũng đặt trước tiên, tình cảnh hiện giờ dầu sôi lửa bỏng, chỉ sợ đủ để ngươi bận bịu sức đầu mẻ trán chứ đừng nói đến việc tìm ta ôn chuyện." Trần Dư Hải chậm rãi cầm lên ly trà nhấp nhẹ một ngụm.
"Hahaha... quả nhiên là lão Trần, rất hiểu ta!" Đinh Hùng há miệng cười lớn. Sau đó, hắn bỗng nhiên thu lại tiếu dung, sắc mặt biến trở nên nghiêm nghị: "Lần này tìm tới ngươi đúng là có chuyện quan trọng!"
Nhìn xem lão bằng hữu, Trần Dư Hải liền biết sự tình có tính nghiệm trọng đặc biệt, hắn đặt nhẹ tách trà xuống bàn khẽ nói: "Là liên quan đến Di Tộc?"
Đinh Hùng trịnh trọng gật đầu: "Theo tin cấp báo, cách xa tiền tuyến mấy chục dặm phát hiện t·hi t·hể của một tên tướng lĩnh Di Tộc, người này chính là Hoắc Phỉ! Thi thể của hắn bị một con Độc Giác Hổ tha tới doanh trại gần đó."
"Cái gì!?" Trần Dư Hải hoảng sợ đứng dậy: "Chính kẻ cầm đầu trận chiến hôm đó!?"
Đinh Hùng gật đầu, kéo lấy lão hữu ngồi xuống.
"Mặc dù đầu lâu đã bị thối rửa, nhưng từ các dấu hoa văn trên người, cùng vết tích từ Trần gia kiếm pháp để lại có thể chín phần xác định chính là người nọ!"
Trần Dư Hải run rẩy: "Vậy còn..."
Đinh Hùng lắc đầu: "Ta biết ngươi muốn hỏi điều gì! Thật đáng tiếc, từ trận chiến hôm đó đến nay, tung tích của Trần tướng quân vẫn chưa được chúng ta tìm thấy. Hiện tại, Chữ Thập Doanh đang lằn theo dấu vết để lại của Độc Giác Hổ tìm kiếm, có lẽ sẽ có manh mối!"
"Trận chiến hôm đó..." Trần Dư Hải bóp chặt nắm tay: "Trận chiến hôm đó có quá nhiều điểm đáng ngờ, ta hoài nghi là do Từ gia bọn hắn..."
Đinh Hùng ra tay ngăn cản Trần Dư Hải tiếp tục nói chuyện: "Chưa có chứng cứ đừng nói lung tung, cẩn thận tai vách mạch rừng!"
Ngập ngừng một lúc, người nọ mở miệng nói tiếp: "Đúng rồi, ta nghe nói ngươi có mang theo năm tên tiểu tử vào thành!?"
Trần Dư Hải dẹp xuống lửa nóng trong lòng, há miệng thừa nhận: "Đúng vậy, có vấn đề gì sao!?"
"Thân phận sạch sẽ!?" Đinh Hùng lo lắng hỏi.
Trần Dư Hải hờ hững: "Yên tâm, ta đã tự mình kiểm nghiệm, không có vấn đề gì!"
Đối với kim lệnh trong tay đám người Lê Thuận, hắn không muốn người thứ bảy biết tới. Không phải là hắn không muốn tin tưởng lão hữu, chỉ là hắn sợ sự tình sẽ đánh rắn động cỏ, không sợ vạn nhất chỉ sợ vạn nhất! Hắn biết đám nhóc con kia có lẽ biết được tung tích của tướng quân, nhưng trước mắt bọn họ còn chưa tin tưởng thân phận của hắn, có nên hắn không vội vàng tra hỏi, chỉ có thể chờ đợi đến Hoàng Thành rồi mới tìm hiểm ngọn ngành sự việc.
"Được, nếu ngươi đã nói như vậy thì ta cũng yên tâm!" Đinh Hùng mỉm cười: "Được rồi, không làm phiền ngươi nghỉ ngơi, ta rời đi trước!"
Trần Dư Hải đột ngột mở miệng: "Ngày mai bọn ta sẽ rời di, tranh thủ nhanh chóng trở lại Hoàng Thành!"
"Ngày mai sao!? Vốn dĩ còn muốn cùng ngươi say sưa một bữa, xem ra là không có cơ hội rồi!" Đinh Hùng tiếc nuối.
Không để ý tới b·iểu t·ình người nọ, Trần Dư Hải nghiêm túc nhắc nhở: "Di Tộc hung hãn thiện chiến, bọn chúng sớm muộn cũng sẽ đánh tới Sư Hồng Quan, ta biết ngươi vốn không phải kẻ tham sống s·ợ c·hết. Nhưng hiện tại ngươi có người cần chăm sóc, có những việc nên vì mình mà ích kỷ một chút!"
Đinh Hùng chậm lại, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm.
"Ta cũng muốn ích kỷ một lần, nhưng mà, sau bức tường này lại có hàng ngàn hàng vạn sinh mạng cần ta bảo hộ. Ta thân làm binh, tương lai chỉ có thể phơi thây trên chiến trường!"
"Ngươi đúng là chẳng thay đổi chút nào!" Trần Dư Hải thở dài: "Lần gặp mặt này không biết còn có cơ hội gặp lại hay không. Nếu như còn có cơ hội, hai ta nhất định phải không say không về!"
"Được, một lời đã định!" Đinh Hùng cười lớn phất tay rời đi.
Nhìn bóng lưng cao lớn tựa như độc lang chậm rãi biến mất, Trần Dư Hải ngũ vị tạp trần thở dài.
"Diều Hâu, hi vọng tương lai chúng ta vẫn còn gặp mặt!"
...