Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Cổ Đại Bí!

Chương 15: Thua Sạch Lam Tinh.




Chương 15: Thua Sạch Lam Tinh.

"Công tử, ngươi xem có to hay không? Có trắng hay không? Có muốn thỏa thích cắn một ngụm hay không?"

"Vị cô nương này nói chuyện thực sự dễ khiến người ta hiểu lầm!" Lê Thuận mất tự nhiên đoạt lại chiếc bánh bao trong tay cô gái, nghiêm giọng: "Chỉ là một chiếc bánh bao xá xíu mà thôi, cô nương không cần phải động tay động chân, tại hạ có thể tự mình ăn được."

"Ai nha... đây là nghiệp vụ của người ta mà, công tử không để người ta làm thì người ta lấy gì kiếm sống cơ chứ!" Cô gái nũng nịu.

"Ài..." Lê Thuận thở dài, nhìn xem cô nương dáng vẻ ngây thơ trước mắt tràn đầy tiếc hận: "Vị cô nương này nghe tại hạ khuyên bảo một câu chân thành; khổ ai vô biên, quay đầu là bờ. Con người ai cũng có những phút giây lầm lỡ, biết sai hối cải có thể làm lại cuộc đời. Ngoài kia có biết bao công việc sạch sẽ tại sao không làm? Gái lầu xanh mặc dù tốt, nhưng lại nhận người đời thóa mạ. Cô nương cam lòng sống một cuộc sống như vậy hay sao? Sinh ra làm nữ nhân đã khổ, tại xã hội này muốn sống sót lại càng khổ hơn. Nghe lời tại hạ, bỏ đồ đao xuống, lập địa thành phật! Có bao nhiêu đồng bạc mà cô nương phải làm công việc như thế? Đừng vì một chút lợi ích mà bán đứng thân thể của mình. Hoàn cảnh nghiệt ngã, cam chịu chấp nhận không phải là con đường duy nhất, biết đứng dậy bước đi mới có thể thấy được ánh rạng đông của hi vọng!"

"Công tử đang muốn khuyên nhân gia hoàn lương hay sao!?" Cô gái thu liễm nụ cười, nghiêm mặt: "Bên ngoài làm gì có công việc gì mà nhiều tiền như thế cơ chứ?"

Lê Thuận bày ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành vỗ bàn: "Bao nhiêu tiền? Bao nhiêu tiền mà khiến cô nương phải bán rẻ trinh tiết của mình như vậy!? Hả!?"

"Hôm nào vắng khách thì một ngày một ngàn. Hôm nào lễ lộc thì có thể nhiều đến năm sáu ngàn. Một tháng tổng cộng đều không thấp hơn năm con số nha! Một ngày làm có khi còn hơn cả người ta vất vả cả tháng ấy chứ!" Cô gãi chu miệng ríu rít.

"Khụ khụ khụ... " Lê Thuận kém chút bị lời nói của cô gái làm cho sặc c·hết: "Nhiều như vậy sao!?"

Cô gái đương nhiên gật đầu: "Đúng rồi nha! Nhân gia đó là còn thấp đó. Có mấy tỷ muội được ưu ái hơn ngày kiếm cả vạn đều không nháy mắt, không những thế, có khi may mắn còn được mấy vị phú hào chuộc thân mang về làm th·iếp. Vinh hoa phú quý hưởng cả đời đều không hết, nhân gia nhìn đều hâm mộ muốn đỏ cả mắt..."

Lê Thuận nghe xong liền cảm giác mấy ngàn Lam Tinh trong người bất giác không thơm. Vốn dĩ tưởng rằng có thể trở thành một tiểu phú ông, ai dè cùng cô nương trước mặt này thật sự giống như đom đóm so với hạo nguyệt. Thật đúng là chân nhân bất lộ tướng, nơi này tuyệt đối là một động phú bà!

"Khụ khụ... cô nương cho tại hạ hỏi, không biết xuân lâu còn tuyển nhân viên hay không!?" Lê Thuận thấp thỏm gặng hỏi.

"Công tử muốn gia nhập Lệ Xuân Lâu hay sao mà hỏi như thế?" Cô gái cổ quái nhìn hắn. Sau đó lặng im lắc đầu: "Lệ Xuân Lâu trước giờ không tuyển nam nhân nha, nếu công tử muốn, có thể thử ghé qua Nhân Yêu Viện xem sao, nghe nói chỗ đó chính là nhân yêu thánh địa!"

"Nhân yêu là cái quái gì?" Lê Thuận mờ mịt hỏi.

"Nhân yêu sao? Chính là... chính là cái kiểu đ·ồng t·ính luyến ái đó nha!" Cô gái lộ ra biểu cảm hiếu kỳ, nhỏ giọng thầm thì: "Không hiểu được nam nhân với nam nhân thì sẽ hành sự với nhau bằng cách nào, thật đúng là kỳ lạ!"

Lê Thuận nghe xong giải thích liền xiết chặt cúc hoa, ho khan liên tục: "Khụ khụ khụ... cô nương tốt nhất không nên tò mò. Tại hạ chỉ hỏi cho vui, không có ý định dấn thân vào tà đạo."

"Vậy sao? Nếu vậy thì thật đáng tiếc, nhân gia còn tưởng rằng công tử muốn đi tới chỗ đó, có thể vì nhân gia giải đáp nghi hoặc trong lòng nữa chứ!" Cô gái tiếc nuối.

"Nói đùa, hiện tại không, tương lai nhất định cũng không!" Lê Thuận mất tự nhiên phất tay liên tục.



"Được rồi, công tử, lại cắn một ngụm bánh bao đi nào!"

"Đừng đừng đừng, để tại hạ tự ăn!"

"Không sao, công tử há miệng ra để nhân gia đút cho nha!"

"Khụ khụ... vậy làm phiền cô nương."

"Khanh khách... không phiền chút nào, đây là nghiệp vụ của nhân gia mà..."

...

Nửa ngày sau!

Một đạo thân ảnh xiên xiên vẹo vẹo bước ra khỏi Lệ Xuân Lâu.

"Công tử lần sau lại tới ủng hộ nha!"

"Đúng nha, đại sư lần sau lại tới diệt yêu quái nha!"

"Công tử đi đường cẩn thận!"

Bóng người không dám ngoảnh đầu chạy thẳng.

Sau khi rời khỏi Lệ Xuân Lâu một đoạn, hắn liền chậm lại bước chân thở dốc.

"Thật đáng sợ, đúng là con quỷ hút tiền mà!" Lê Thuận xám xịt lấy ra túi Lam Tinh lắc lắc, sắc mặt thoáng chốc trở nên khó coi: "Mẹ nó, tính sai tính sai, còn có mười mấy cái Lam Tinh, lấy gì chuộc thân cho tụi thằng Khanh bây giờ!?

Vừa đi vừa xoắn xuýt suy nghĩ, bất giác, thế mà đã tới trước cửa Thất Thải Y Phường.

"Đám yêu quái kia đạo hạnh thật đáng sợ, ngay cả nội tình thâm hậu như mình đều không phải đối thủ. Chỉ là không còn Lam Tinh, không biết phải làm sao bây giờ." Lê Thuận sầu não ngồi xổm chống cằm, suy nghĩ: "Hay là trở về kiếm ông chú Hải mượn thêm một ít nhỉ?"

Nhưng mà sau đó thiếu liên lập tức lắc đầu.

"Không được không được, ông chú lúc nãy có nói chỉ còn bao nhiêu đó, giờ có quay về chắc cũng không có mà mượn. Ai nha... thật buồn bực c·hết người rồi!"



Thiếu niên than ngắn thở dài, bất chợt, ánh mắt kỳ lạ liếc thấy một tấm bảng hiệu cách đó không xa.

"Đây là..." Lê Thuận lộ ra thần sắc mờ mịt: "Người nhiều như vậy, hay là chạy qua xem thử một chút!"

"Tiểu tử, đi đâu đây!?"

Nhìn thấy thiếu niên thập thò trước cửa, một tên hộ vệ cao to nhìn hắn, nhướng mày hỏi.

"Vị đại ca này, cho tiểu đệ hỏi chỗ này là chỗ nào vậy!?" Lê Thuận xoắn xuýt mở miệng.

"Không biết đọc chữ!?" Tên hộ vệ chỉ tay lên tấm bảng hiệu liếc mắt.

"Khụ khụ... thực sự không biết đọc, không biết vị đại ca này có thể tốt bụng giải hoặc cho tiểu đệ một hai hay không!?" Lê Thuận cười khúm núm nói.

"Nơi này là Đổ Thạch Phường! Hiện tại biết rồi đi? Thằng nhóc con ngươi nếu có tiền thì đi vào, không có cũng đừng vào, kẻo rước lấy phiền phứt!" Hộ vệ nhắc nhở.

"Đổ Thạch Phường!?" Lê Thuận lập lòe hai mắt: "Chẳng lẽ là chỗ cờ bạc hay sao!?"

"Ngươi là tới để kiếm chuyện đúng không!? Nhắc lại lần nữa, có tiền thì vào, không có tiền thì cút!" Tên hộ vệ mất kiên nhẫn xua đuổi.

"Ai nói bổn đại gia không có tiền!?" Lê Thuận bị người nọ xem thường liên lập tức bất mãn lấy ra mấy viên Lam Tinh: "Nhìn đi, là Lam Tinh đó, thấy rõ chưa hả? Ngươi chọc giận ta, hôm nay bổn đổ thánh nhất định sẽ khiến chỗ này phá sản!"

Người nọ hừ lạnh: "Cầm mấy viên Lam Tinh cũng dám mặt dày tới đây đ·ánh b·ạc, thật đúng là nể phục thằng nhóc miệng còn hôi sữa như ngươi. Được rồi, cút vào thua lẹ rồi về!"

"Ngươi... ngươi chờ đó cho ta. Xem bản đổ thánh đại phát thần uy đi!" Lê Thuận tức giận phất tay đi vào bên trong.

"Thật đúng là không biết tự lượng sức!" Tên hộ vệ khinh bỉ liếc mắt.

...

"Đặt đi đặt đi, nhanh chóng đặt đi, chuẩn bị mở nắp rồi đây!"



"Đại đại đại..."

"Tiểu... tiểu... ra tiểu đi..."

"Ra đại... ra đại đi..."

Cả tòa đổ phường, nơi nơi đều có tiếng la hét ồn ào. Có tiếng rống kích động, có tiếng người tiếc nuối thở dài, nghe kỹ, đôi khi còn nghe thấy âm thanh than khóc tê tâm liệt phế. Thật đúng là dạng người nào cũng có.

Lê Thuận tò mò đi lại xung quanh. Sau khi đánh giá một vòng, hắn hạ quyết tâm, hôm nay không ăn sạch toàn bộ đổ phường thế không làm người!

Mười lăm phút!

Thiếu niên chán nản ngồi phệt xuống sàn, sắc mặt nguội như tro tàn.

"Thua sạch, thua sạch cả rồi, không còn đồng nào cả..."

Hắn vừa muốn mở miệng khóc rống thì một người cách đó không xa lại dẫn đầu khóc trước.

"Trời ơi, ông trời ơi, ông thật bất công, chơi mười ván không thắng được ván nào. Bán vợ đợ con, cái gì cũng đều làm hết, ước muốn chỉ mong có thể gỡ lại chút đỉnh vậy mà toàn bộ thua sạch. Cuộc sống này sống còn ý nghĩa gì nữa!?"

"Mẹ nó, thua sạch thì cút về, ở đây ầm ĩ làm phiền người khác đ·ánh b·ạc có biết hay không!?"

"Lão tử chính là muốn ồn ào như vậy, các ngươi làm gì được ta!?"

"Má, đập c·hết mụ mụ nó!"

"Ai nha... đừng đánh, đừng đánh nữa..."

Lê Thuận nhìn xem cảnh tượng trước mắt liền lạnh cả sống lưng.

"Hú hồn, may mắn có người dẫn đầu thử nghiệm trước!" Hắn vuốt nhẹ lòng ngực thở ra một hơi.

Nhìn người kia mặt mũi bầm dập, thất hồn lạc phách bị vứt ra đường, Lê Thuận lặng lẽ theo sau.

"Tiểu tử thua hết rồi chứ gì!?" Tên hộ vệ nhìn thiếu thiếu niên đi ra liền giở giọng trào phúng.

Lê Thuận hừ lạnh không thèm đáp lời, nhanh chân rời đi.

"Đúng là tuổi trẻ không biết trời cao đất dày!" Tên hộ vệ châm chọc.

...