Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vạn Cổ Đại Bí!

Chương 13: Không Có Tiền Thanh Toán Phải Làm Sao Giờ!?




Chương 13: Không Có Tiền Thanh Toán Phải Làm Sao Giờ!?

Sau một hồi cân nhắc chọn lựa, đám thiếu niên rốt cục cũng lấy được cho mình mấy bộ y phục ưng ý.

Phạm Hồng Khanh là một bộ cẩm y màu đen, kim vân khắc họa lượn lờ, trên người đặc biệt toát ra một cỗ khí chất vương giả, lạnh lẽo, xa xa khiến người ta có loại cảm giác cự người ngàn dặm.

Việt Bảo thì ngược lại, tính cách của hắn tương đối phật hệ, cho nên ưa thích những gì đơn giản. Thành ra, y phục lựa chọn cũng là một bộ thanh sam, nhìn vào cực kỳ phổ thông, không quá thu hút ánh nhìn, có thể nói nếu như quăng hắn vào giữa dòng người, chỉ cần mất đi chú ý liền rất khó lòng có thể phân biệt.

Diệp Văn Lợi làm người không chính không tà, toàn bộ đều tùy tâm sở dục, thêm với bản tính rất không ưa thích nói chuyện, vì vậy, y phục hắn chọn cũng là một bộ màu đen viền đỏ. Vị trí tà áo cùng cổ tay khắc họa đầy rẫy hỏa diễm lượn lờ, bề ngoài nhìn vào có loại cảm giác âm u, nhưng cũng không kém phần dũng mãnh oai vệ.

Cuối cùng là Lê Thuận, thiếu niên đắn đo một hồi cũng quyết định lựa chọn cho mình một bộ bạch y. Áo trắng xuất trần, ngọc thụ lâm phong, tựa như trích tiên giáng thế thị s·át n·hân gian. Khí chất tao nhã thoát tục, không nhiễm bụi trần.

Nguyễn Đức Thiện, không cần phải nói. Từ khi hắn quyết địch mặc bộ y phục vàng kim chói lọi ra đường thì lúc đó đã bị đám bạn vô tình xa lánh. Thế nhưng, điều này bị hắn hờ hững xem nhẹ.

"Một đám không biết thưởng thức!" Thiện thầm nhổ một ngụm nước bót bày tỏ bất mãn.

"Tiểu Lan tỷ tỷ, làm phiền ngươi thanh toán chỗ y phục này giúp tiểu đệ!"

Lê Thuận cầm theo mấy bộ quần áo đã chọn tốt của đám đồng bọn đưa cho tiểu Lan, cười nói.

Tiểu Lan nhận lấy, sau đó hướng về thiếu niên thi lễ: "Cảm phiền công tử chờ đợi một lát!"

"Không vấn đề gì!" Thuận phất tay.

Không bao lâu, tiểu Lan mang lấy một chiếc rương nhỏ đã sắp xếp hoàn chỉnh y phục bên trong chậm rãi tiến lại.

"Mời công tử nhận lấy!" Nàng đưa ra rương nhỏ trong tay, sau đó rất có tốt chất nghề nghiệp mỉm cười: "Của các vị công tử trọn vẹn hết 4500 Lam Tinh! Bởi vì mua sắm với số lượng lớn cho nên sẽ được y phường giảm bớt hai thành, còn lại 3600 Lam Tinh."

Nguyễn Đức Thiện vốn chuẩn bị móc tiền thanh toán, nhưng sau khi nghe xong liền ngây ngốc tại chỗ.

Không chỉ riêng hắn, đám đồng bọn đang đứng sau lưng cũng lộ ra thần sắc sững sờ.

Tiểu Lan không thấy đám người nói gì, tưởng rằng bọn hắn vẫn chưa nghe rõ, cho nên lần nữa mở miệng nhắc lại: "Của các vị công tử hết 4500 Lam Tinh! Thất Thải Y Phường giảm bớt cho các vị hai thành còn lại 3600 Lam Tinh. Các vị công tử có thể thanh toán trực tiếp hoặc sử dụng Hắc Tạp của Mạc Quốc Tiền Trang để thanh toán đều được!"

"Khụ khụ... tiểu Lan cô nương đợi tại hạ một chút!" Nguyễn Đức Thiện xấu hổ ho khan, đối tiểu Lan cười cứng ngắt một cái. Sau đó xoay đầu kéo theo lũ bạn, nhỏ giọng: "Mẹ nó, Lam Tinh là cái gì tụi bây!?"

"Sao tụi tao biết!?" Bốn người mờ mịt nhìn hắn.

"Vãi bộ lòng, rồi giờ sao? Tiền đâu trả? Tao quên mất chỗ này không dùng được tiền Việt Nam!" Thiện tràn đầy xoắn xuýt.

"Hay là... mình trả lại đi!" Bảo gãi đầu ý kiến.



"Má, nhục vãi luôn!" Thuận xám xịt mày mày, kém chút chửi thề.

"Hay là vầy đi, bây giờ tụi mày ở lại làm tin, tao chạy về nhà trọ hỏi thử coi ông chú kia có Lam Tinh hay không rồi tao quay lại cứu tụi mày." Phạm Hồng Khanh đề nghị.

"Hay là để tao về hỏi cho, tao người nhỏ chạy nhanh, mày với tụi nó ở lại làm tin, tao thấy như vậy hợp lý á!" Lợi tranh giành.

"Thôi để tao cho, tao nhanh mồm nhanh miệng hơn tụi mày, tao về hỏi là hợp lý nhất." Thiện chen miệng.

"Tao với ông chú kia thân hơn, để tao đi mới hợp lý nè!" Thuận không chịu thua cuộc tự mình đề cử.

"Tao... " Bảo nhìn xem đám bạn chỉ biết khóc không ra nước mắt. Có lẽ trong mấy người hắn, chính là người ít được chú ý nhất.

Lúc này, tiểu Lan đột nhiên lên tiếng gọi: "Các vị công tử, không biết như thế nào rồi!?"

"Hình như người ta gọi tụi mình kìa!"

"Sao giờ, đứa nào lên nói chuyện?"

"Hay mày đi Khanh, mày mặt dày nhất nhóm mà!"

"Không, tao mặt dày không bằng thằng Thiện, để nó lên nói là hợp lý nhất."

"Dày con bà mày, tao ngại ngùng lắm, để thằng Thuận đi."

"Má, lại đùn đẩy qua tao, bây giờ kéo búa bao đi, thằng nào thua cuối thì bước ra nói, không nói nhiều, như vậy đi!"

"Ok! Bắt đầu!"

"Hai ba... "

"Hai ba... "

Năm người nhốn nháo xì xào.

Tiểu Lan hơi mất kiên nhẫn nhíu mày: "Các vị công tử?"

"Tiểu Lan tỷ tỷ đợi một lúc, sắp xong rồi!" Thuận quay đầu lại nói.

Không quan tâm tới nàng, đám người tiếp tục kéo búa bao.



Cuối cùng, bốn người đắc ý một người đau.

Lê Thuận khổ sở bước ra, b·iểu t·ình tràn đầy bất đắc dĩ.

"Mẹ nó, sao lại xui xẻo đến như thế không biết!"

Lẩm bẩm một tiếng, hắn tiến lại bên cạnh tiểu Lan, thần sắc trở nên xấu hổ, ấp úng: "Khụ khụ... là thế này, tiểu Lan tỷ tỷ, thực ra thì... bọn ta... bọn ta lúc nãy bởi vì gấp gáp ra khỏi nhà... cho nên... cho nên..."

"A! Ý của công tử chính là quên mang theo tiền để thanh toán có đúng hay không!?" Tiểu Lan chợt hiểu mở miệng.

"Exactly! Tiểu Lan tỷ tỷ đúng là người vừa đẹp lại vừa thông minh!" Thuận búng tay, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng sáng.

Tiểu Lan khẽ cười: "Công tử quá khen rồi, bất quá nha... Thất Thải Y Phường có quy củ của y phường, những bộ trong rương chưa mặc có thể trả lại, những năm bộ mà các vị công tử đang mặc trên người thì lại không được. Việc này tiểu Lan chỉ có thể nói tiếng xin lỗi, tiểu Lan không thể giúp được!"

Đám thiếu niên nghe vậy liền rơi vào khó xử.

"Khụ khụ... thế này đi, tiểu Lan tỷ tỷ, bây giờ tiểu đệ chạy về nhà lấy tiền, bốn đứa bọn nó ở lại làm con tin, thế nào, như vậy chắc không có vấn đề gì đi đúng không!?" Lê Thuận cười gian xảo chỉ tay về phía đám đồng bọn.

"Nếu như vậy thì có thể, chỉ là bốn vị công tử đây phải chịu ủy khuất một chút!" Tiểu Lan từ tốn nói.

"Không sao không sao, cứ việc tự nhiên!" Lê Thuận không quan trọng phất tay.

"Vậy mời công tử đi sớm về sớm!" Tiểu Lan thi lễ.

Lê Thuận gật đầu, lập tức co giò bỏ chạy.

Đám đồng bọn cách đó không xa nhìn thấy thiếu niên không nói không rành bỏ lại bọn hắn chạy trốn mất dép, gương mặt từng người lập tức trở nên ngây ngốc.

Còn chưa kịp định thần trở lại liền đã bị người của y phường trói chặt nhốt lại.

"Con mẹ nó! Thằng khốn nạn! Mày c·hết không yên lành!"

"Tiện nhân!!!"

"Vô liêm sỉ!!!"

"Bố mày có thành ma cũng không tha cho mày, quân khốn kiếp!"

Bốn người phẫn hận rống lớn.



Cả phường thị thoáng chốc trở nên huyên náo hẳn lên.

"Ài... xin lỗi anh em, cố gắng nhẫn nhịn, tao sẽ thật nhanh trở về giải cứu bọn mày!"

Thuận nước mắt đầm đìa biến mất vào giữa dòng người.

...

Trường Thọ Khách Điếm!

"Ông chú ơi! Cứu mạng, không xong rồi, mau cứu mạng đi!"

Lê Thuận ba chân bốn cẳng chạy thẳng lên phòng Trần Dư Hải, khóc lóc kêu gọi.

Két!

Cửa gỗ mở ra, Trần Dư Hải nghi hoặc nhìn thiếu niên: "Có chuyện gì thế?"

"Là thế này... " Lê Thuận nước bọt văng tứ tung, khoa chân múa tay bắt đầu tường thuật đầu đuôi sự việc.

Sau mười phút!

"Câu chuyện là như vậy đó!"

Trần Dư Hải nhíu mày: "Đám tiểu tử các ngươi thật đúng là biết gây chuyện!"

"Cái này không trách bọn tôi được, ai mà biết người ở đây lại sử dụng cái đồ quỷ Lam Tinh gì đó cơ chứ!?" Lê Thuận nhún vai, bày ra vẻ mặt vô tội.

Trần Dư Hải nhướng mày, mặt đầy cổ quái: "Tới Lam Tinh mà các ngươi cũng không biết? Chẳng lẽ là người mới trên núi mới xuống tới!?"

"Khụ khụ... không nói chuyện này, ông chú còn tiền đó không? Cho tôi mượn tạm mấy vạn Lam Tinh, sau này giàu tôi trả lại cả gốc lẫn lãi." Lê Thuận vô sỉ mở miệng.

"Nói hay lắm! Ngươi nghĩ nhà ta sản xuất Lam Tinh hay sao?" Trần Dư Hải trợn mắt, từ trong vạt áo lấy ra một túi vải nhỏ vứt vào trong ngực thiếu niên: "Chỉ còn nhiêu đây, đủ hay không đủ cũng tự giải quyết cho tốt!"

Lê Thuận bắt lấy túi vải, vội vàng mở ra miệng túi quan sát.

"Bao nhiêu đây ông chú!?" Hắn nghi hoặc hỏi.

"Hơn hai ngàn!" Trần Dư Hải lạnh nhạt đáp.

"Haha... đủ rồi đủ rồi, cám ơn ông chú nhiều, sau này có giàu nhất định sẽ không quên ông chú!" Thuận kinh hỉ nhét lấy túi vải vào trong cổ áo rồi hớn hở chạy đi.

Trần Dư Hải nhìn theo bóng lưng thiếu niên âm thầm lắc đầu: "Thật đúng là một đám tiểu tinh linh gây chuyện!"