Chương 12: Mua Quần Áo.
"Chào mừng khách quan đi tới Trường Thọ khách điếm!"
"Tiểu nhị, sắp xếp cho ta hai căn phòng nghỉ, sẵn tiện làm một bàn điểm tâm sáng mang lên trên phòng giúp ta!"
"Có ngay, mời khách quan đi theo tiểu nhân!"
...
"Năm người các ngươi một phòng, đợi lát nữa sẽ có người mang điểm tâm lên, vào trong nghỉ ngơi đi!" Trần Dư Hải đối đám người mở miệng.
"Được rồi, ông chú cũng trở về nghỉ ngơi đi, bọn tôi tự lo được!" Nguyễn Đức Thiện hờ hững phất tay.
Trần Dư Hải gật đầu, xoay người rời đi.
Năm người nhìn theo bóng lưng người nọ một lúc, rồi lặng lẽ chui vào trong phòng.
Không bao lâu, bên ngoài cửa phòng vang lên âm thanh của tiểu nhị.
"Khách quan, điểm tâm tới rồi!"
Bảo vội vàng chạy ra mở cửa: "Vào đi!"
"Mời khách quan dùng bữa ngon miệng!"
Tiểu nhị đặt xong thức ăn lên bàn liền lui ra khỏi phòng.
Thiện ngồi xổm trên ghế nhìn từng đĩa thức ăn bày biện trên bàn, khuôn mặt trở nên hưng phấn.
"Thật là nhiều món ngon, ăn đi tụi bây, cả đêm hôm qua chưa ăn gì luôn á!"
"Từ từ!" Thuận giơ tay ngăn cản.
"Gì nữa!?" Thiện bất mãn liếc mắt.
Thuận không nói, lặng lẽ rút ra một cây trâm cài đâm liên tục lên từng đĩa thức ăn.
"Mày làm gì thế!?" Bảo tò mò hỏi.
"Thử độc!" Thuận hờ hững mở miệng.
"Thử con bà mày à? Coi phim quá 180 phút!?" Thiện tức tối phác mạnh lên đầu thiếu niên mắng nhiếc.
Thuận ôm đầu, b·iểu t·ình trở nên khinh thường: "Mày thì biết mẹ gì? Chỗ này lạ nước lạ cái, đâu đâu cũng nguy cơ trùng trùng, lăn ta lăn quăn c·hết lúc nào chẳng hay, ở đó mà ỷ lại! Nguyên một đám năm thằng, thằng nào cũng yếu như con sên, không cảnh giác một chút đến lúc xảy ra chuyện gì thì ăn mứt cả lũ à!?"
"Tao thấy thằng Thuận nó nói có lý á! Cẩn thận một chút vẫn hơn, nhất là bên cạnh còn có ông chú kia nữa, hiện tại vẫn chưa biết ông kia là tốt hay là xấu, phòng bệnh hơn chữa bệnh!" Khanh gật đầu tán đồng.
"Nghe thấy gì chưa thằng nhóc!?" Thuận trợn mắt nhìn Thiện.
"Ờ, thì ok, lỗi tao, tiếp tục công cuộc đâm thức ăn của mày đi!" Thiện bĩu môi nói.
Thuận hừ nhẹ một tiếng, lần nữa ngồi lại lên ghế bắt đầu thử độc.
Qua một lúc, hắn đặt cây châm xuống bàn cười khẽ.
"Được rồi, đồ ăn không có độc, quất đi!"
"Má, tao chừ câu này nãy giờ!" Thiện lập tức cầm đũa bắt đầu ăn như gió cuốn.
"Ăn từ từ, chừa tao với thằng khốn nạn!" Bảo vội vàng lao đầu vào ngấu nghiến.
"Má, hết thì gọi thêm, ăn giống như bị bỏ đói lâu năm vậy mấy thằng óc lợn!" Diệp Văn Lợi tay cầm bát thức ăn chất cao nửa mét răng dạy.
"Ô ô ô... ô ô... " Thuận nhét đầy thịt rau trong miệng lên tiếng.
"Tao quá thất vọng về tụi mày, làm mất phẩm giá của nhóm quá, tao cảm thấy chúng ta không cùng đẳng cấp, tao không muốn chung mâm với bọn rác rưởi tụi mày!" Khanh lắc đầu thở dài, sau đó đứng dậy cầm lên hai đĩa thịt bò rơi đi.
"Con mẹ nó! Bỏ thịt bò xuống quân xảo trá!"
Bốn người tức giận lao lên.
"Cút!"
"Cút con bà mày, đánh nó!"
Ầm! Ầm! Ầm!
Động tĩnh bên trong khiến chưởng quỹ ở ngoài xanh cả da mặt.
Đám người này rốt cục là đi ở trọ hay là đến phá quán đây!?
...
Két!
Cửa phòng mở, năm bóng người đầu tóc rối bời bước ra.
Tiểu nhị trợn mắt nhìn xem đám người.
"Khách quan, các ngươi... "
"Khụ khụ... làm phiền anh trai dọn dẹp giúp!" Thuận xấu hổ đối tiểu nhị cười trừ, tiện tay từ trong túi quần móc ra một tờ hai mươi nghìn đồng bỏ vào trong tay người nọ: "Đây là tiền boa, không cần cám ơn!"
Nói xong, hắn dẫn theo bốn người chạy khỏi khách điếm.
Tiểu nhị cầm 20k sững sờ: "Tiền quỷ gì đây? Lừa nhau à? Bất quá thứ này vẽ thật đúng là tinh xảo, giữ lại làm kỷ niệm cũng tốt!"
...
"Mẹ nó, làm tao sợ muốn c·hết, tưởng ông chủ trọ bắt đền đống chén bể chắc tao lột quần cầm cố luôn quá!" Lê Thuận vỗ ngực nói.
"Do thằng nào mà ra!?" Khanh liếc mắt.
"Còn không phải do mày? Tiện nhân! Bố khinh!" Thiện khinh bỉ ra mặt nói.
Năm người trên đường khẩu chiến, bất giác thu hút chú ý của đám người xung quanh.
"Mấy người này là ai? Ăn mặc thật kỳ lạ."
"Đúng, tóc tai cắt ngắn như thế kia, đúng là kỳ lạ thật."
"Chẳng lẽ là người ngoại quốc?"
"Không giống lắm, tiểu lão tử từng đi qua mấy quốc gia lân cận, kiểu ăn mặc thế này đúng là mới lần đầu mới được nhìn thấy!"
"Thật kỳ lạ... "
Năm người nghe thấy xung quanh xì xào bàn tán, đột nhiên có loại cảm giác bản thân biến thành con khỉ cho người ta xem xiếc.
"Tao bắt đầu cảm thấy vãi lòng rồi đó!" Thuận nhỏ giọng.
"Tao nghĩ là nên đi mua mấy bộ quần áo mặc cho hòa nhập với người ta!" Lợi đề nghị.
"Tao cũng nghĩ vậy!" Bảo nói.
"Vậy đi kiếm xem có tiệm quần áo nào gần đây hay không!?" Khanh trầm ngâm.
...
Thất Thải Y Phường!
Hôm nay người ra người vào tấp nập, đa phần đều là nữ giới. Nơi đây được mệnh danh là y phường lớn nhất Sư Hồng Quan.
Trước của, năm bóng dáng hèn mọn thập thò quan sát.
"Hình như là chỗ này bán quần áo đó tụi bây!" Lê Thuận không chắc chắn nói.
"Ừm, nhưng mà sao tao thấy chỗ này toàn gái không thế kia!?" Thiện hiếu kỳ nhỏ giọng.
"Chẳng lẽ chỉ bán đồ nữ!?" Bảo mờ mịt gãi đầu.
"Dô thử là biết chứ gì!" Lợi hờ hững nói.
"Thế có dô không!?" Thuận đưa mắt nhìn đám đồng bọn.
"Dô!"
Bốn người đồng thời lộ ra ánh mắt kiên quyết.
"Dô thì đứng dậy đi, thẳng cái sống lưng lên!" Thuận gầm nhẹ.
"Ok, mày dẫn đầu đi!"
"Má, đúng là chẳng làm được cái tích sự gì!"
Lấy Thuận cầm đầu, năm người kéo bè kéo phái bước vào y phường.
...
"Thất Thải Y Phường hoan nghênh quý khách!"
Nhìn thấy năm người ăn mặc kỳ lạ tiến lại, một thiếu nữ thanh tú từ xa chạy tới nghênh đón.
"Khụ khụ... chị đẹp gái này cho em hỏi một chút, không biết shop mình có bán quần áo nam hay không vậy chị!?" Thuận cười ấm áp mở miệng hỏi.
Cô gái nhíu mày, cái hiểu cái không nhìn thiếu niên.
"Công tử an nói thật kỳ lạ, thứ lỗi tiểu Lan ngu dốt chưa hiểu ý tứ của công tử!"
"À... haha... " Thuận xấu hổ gãi đầu: "Là thế này, tiểu đệ muốn hỏi tiểu tỷ tỷ đó là y phường của mình có bán y phục của nam hay không đó mà!"
"Thì ra là vậy!" Tiểu Lan mỉm cười: "Thất Thải Y Phường có bán mọi loại y phục của nam và nữ, bảo đảm có thể thỏa mãn các vị công tử."
"Vậy sao? Vậy thì quá tốt rồi! Làm phiền tiểu Lan tỷ tỷ có thể dẫn đường một hai." Thuận tràn đầy thân sĩ đáp lời.
"Công tử quá lời, mời đi theo tiểu nữ." Tiểu Lan che miệng cười.
...
"Các vị công tử, mời đi hướng bên này."
Đám người theo sau tiểu Lan, gương mặt người nào người nấy tràn đầy hiếu kỳ nhìn loạn.
"Chỗ này lớn thiệt, chắc cũng phải cỡ cái Lottle Mark á chứ đùa!" Nguyễn Đức Thiện mở miệng đánh giá.
"Công nhận! Nhìn hình thức buôn bán khác méo gì siêu thị hiện đại đâu? Chỉ là công nghệ còn hơi lạc hậu một chút!" Lê Thuận gật đầu tán đồng.
"Ê, má gái kìa, xinh vãi!" Bảo vỗ vai đám người chỉ trỏ.
"Bớt bớt lại, lau sạch nước miếng, đừng để người ta nhìn mày mà đánh giá cả lũ! Làm mất hết gia phong!" Khanh vỗ đầu Bảo, nhắc nhỏ.
"Các vị công tử, đã tới, mời các vị cứ tự nhiên chọn lựa, khi nào chọn xong thì cứ kêu gọi tiểu Lan." Tiểu Lan dừng lại cười nói.
"Được, đa tạ tiểu Lan tỷ tỷ!" Thuận mỉm cười gật đầu.
Tiểu Lan thi lễ lui ra.
"Ok! Chọn đi tụi mày, mỗi đứa hai ba bộ gì đó để giành!" Thiện hảo sảng nói.
"Ủa, có tiền không dị!?" Khanh liếc mắt.
"Yên tâm, dư xài! Hôm nay tao trả hết!" Thiện tự tin vỗ ngực.
"Đù, nay tốt mậy, được nha bạn tui!"
"Anh tự hào về em!"
"Cút cút, lo mà đi lựa đồ đi!"
"Này đúng ý của tao nè!"
...
"Má, bộ này nhìn ngầu nghê tụi bây!"
Thiện mặc một bộ cẩm y vàng khè chạy tới chỗ đám bạn khoe khoang.
Y phục lập lánh kim tuyến, hoa văn lượn lờ, từng đầu hoàng tước chao lượn cửu thiên. Giống như đế hoàng giáng lâm nhân gian, mỗi một động tác đều lộ ra một cỗ khí chất phi phàm, cao cao tại thượng, không thể khinh nhờn.
"Vãi chưởng! Mày định xoắn ngôi vua à!?" Đám người trợn mắt nhìn hắn: "Mặc nổi cho cố, ra đường coi chừng bị công an còng đầu!"
"Má, liên quan gì còng tao? Đồ thêu hình hoàng tước chứ có phải thêu rồng thêu phượng đâu mà lo." Thiện khinh bỉ nói.
"Thôi đi ông nội, nổi vkl, đổi giùm đổi giùm, mày mặc bộ này ra đường bố mày cũng không dám đi chung với mày!" Bảo phun ra một ngụm nước bọt, tiện chân đạp Thiện một cái.
"Má, kỳ thị hay gì? Bố mày quyết định rồi, bố mày sẽ mua bộ này!" Thiện nổi giận đùng đùng giơ lên ngon giữa.