Chương 11: Đến Sư Hồng Quan!
"Làm sao tôi biết lời nói của ông chú là thật!?" Thuận bày ra dáng vẻ nghi ngờ hỏi.
"Chẳng lẽ viên đồng lệnh này còn chưa đủ chứng minh hay sao!?" Người nọ nhíu mày.
Thuận nhún vai: "Ai biết được ông chú c·ướp đoạt hay nhặt thứ này ở đâu thì sao!?"
"Ngươi... " Người nọ á khẩu. Sau một lúc, hắn trầm tư rồi nói: "Nhìn hướng các ngươi đang đi chắc hẳn là muốn đi tới Hoàng Thành đúng chứ!?"
"Phải thì sao? Không phải thì sao? Liên quan gì đến ông chú? Đừng dài dòng, bây giờ muốn giải quyết chuyện này thế nào!?" Thuận có chút thấp thỏm trong lòng, không biết kẻ này đang muốn âm mưu điều gì.
Nhìn thấy thái độ mất kiên nhẫn của thiếu niên, người nọ lạ thường không hề tức giận.
"Nếu ta đoán không nhầm, các ngươi chuyến này sẽ đi tới Trần tướng phủ đúng chứ!?" Hắn thăm thẳm nói.
"Ông chú rốt cục muốn nói cái gì!?" Thuận nhíu mày.
"Bình tĩnh! Ta thực sự không hề có ác ý, viên đồng lệnh cùng thân phận của ta đều là thật, nếu các ngươi muốn đi tới Trần tướng phủ, ta có thể theo các ngươi cùng đi, đến đó, bọn hắn có thể vì ta làm chứng! Ngươi cảm thấy thế nào!?" Người nọ đề nghị.
Thuận trầm tư suy nghĩ một lúc rồi âm thầm gật đầu.
"Được! Nhưng trước hết thả bọn họ ra trước đã!" Hắn liếc mắt nhìn về phía đám đồng bọn, mở miệng yêu cầu.
"Việc này không có vấn đề gì!" Người nọ gật đầu.
Xe ngựa lần nữa khởi hành.
Tên giặc cỏ đảm nhiệm vị trí mã phu. Lũ bạn bị Thuận b·ạo l·ực lôi vào thùng xe, chờ đợi tỉnh lại.
...
Thời gian chậm rãi trôi qua, thoáng chốc đã đến giữa khuya.
Trên đường, xe ngựa bị song mã lôi kéo, đơn độc phi nước đại.
"Ông chú, có gì ăn không?"
Thuận đột nhiên thò đầu ra khỏi cửa xe dò hỏi. Trên đường đi, hắn cũng đã biết người này tên là Trần Dư Hải, nghe nói là một cô nhi, từ nhỏ được Trần tướng quân nhận nuôi, sau đó gia nhập vào một trăm lẻ tám Ẩn Sát, vì tướng quân phủ thực hiện một số nhiệm vụ bí mật.
Lần này hắn xuất hiện ở đây có hai mục đích, thứ nhất là điều tra tung tích của Trần Tư Đức, cuối cùng là do thám động tĩnh của Di Tộc. Chặn đường đánh c·ướp chỉ là thân phận bất đắc dĩ mà thôi, hắn thấy mấy người từ hướng nội sơn chạy ra, nổi lên nghi ngờ, cho nên mới muốn chặn hỏi một vài tin tức, ngay từ đầu cũng không có ý định s·át h·ại bọn họ, chỉ là hứng thú nổi lên cho nên mới đe dọa bọn hắn một chút mà thôi.
Mặc dù vậy, Lê Thuận vẫn lựa chọn trầm mặc không nói bất kỳ điều gì, thật thật giả giả, đợi đến Trần phủ tất nhiên sẽ rõ!
"Còn mấy chiếc bánh nướng, ăn không!?" Trần Dư Hải từ trong vạt áo lấy ra một bộc túi vải cười nói.
"Ăn!" Thuận dứt khoát chộp lấy, chui lại vào trong thùng xe.
Trần Dư Hải lắc đầu cười cười.
...
Không qua bao lâu, mấy thiếu niên từ trong thùng xe lục tục tỉnh lại. Người nào người nấy đều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
"Đầu tao đau quá bây!" Thiện rên rỉ.
"Đây là chỗ nào? Chuyện gì xảy ra rồi!?" Khanh mờ mịt hỏi.
"Xúm lại đây tao kể, nhỏ tiếng một chút!" Thuận hướng lũ bạn vẫy tay.
Đám người mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng vẫn thành thật làm theo.
Trải qua một phen bận bịu giải thích, cuối cùng bọn hắn cũng đã hiểu được đầu đuôi sự việc.
"Người này còn rất khả nghi, tốt nhất tụi mình cũng đừng để lộ bất kỳ điều gì!" Nguyễn Đức Thiện nhỏ giọng.
"Đồng ý!" Mấy người còn lại phụ họa.
Thuận quăng cho đám bạn một cái ánh mắt yên tâm: "Tao cũng chưa nói gì cả, mọi chuyện để tới Trần phủ rồi tính!"
Đám người trịnh trọng gật đầu.
"Đúng rồi, tấm di thư vẫn còn đó không!?" Khanh đột nhiên nhớ tới gặng hỏi.
Thuận mỉm cười vỗ vào chiếc cặp táp kế bên: "Hoàn hảo như lúc ban đầu, tên kia cũng không hề biết gì hết!"
"Tốt nhất là như vậy!" Khanh thở dài nhẹ nhõm.
Lúc này, Thiện đột nhiên chú ý tới đồ vật đang cầm trên tay của Thuận.
"Mày cầm cái gì á? Nghe thơm vậy!"
Thuận giật mình phẩy tay: "Không có gì đâu!"
"Đâu, để tao coi!" Thiện vươn tay mò tới.
"Tao bảo không có gì mà!" Thuận tránh né xê dịch ra xa.
"Á à, còn chối hả mậy? Có đồ ăn mà giấu!" Thiện lộ ra vẻ mặt bất thiện lao lên.
Lê Thuận vội vàng xé cả miếng bánh to đùng nhét sạch vào miệng.
"Má, ăn nghẹn c·hết hay gì? Chia tao với!"
"Không chia!"
"Có chia không!?"
"Không!!!"
"Anh em lên c·ướp sạch quần áo nó cho tao!"
"Má, tụi mày định làm gì!?"
"Ăn c·ướp!"
"Cứu mạng a~"
Bên ngoài, Trần Dư Hải lắc đầu cười khẽ, roi da vỗ mạnh, xe ngựa càng thêm gia tốc.
...
Trời tờ mờ sáng, xe ngựa dừng lại trước một tòa thành nhỏ, phía trên khắc to ba chữ Sư Hồng Thành!
"Đứng lại! Người tới là người phương nào!?" Trên cổng thành, một đạo âm thanh hùng hậu vang xuống.
"Tại hạ là người của Trần tướng phủ, xin lệnh được vào tiến thành!" Trần Dư Hải giơ cao đồng lệnh rống lớn.
"Đứng đó chờ đợi chỉ lệnh!" Âm thanh hùng hậu lần nữa cất lên.
Năm phút sau, cửa thành mở ra, một người thân vận thiết giáp cưỡi ngựa bước tới.
Nhìn xem Trần Dư Hải, người nọ tràn đầy cảnh giác mở miệng: "Giao ra đồng lệnh, thân phận của ngươi còn cần phải kiểm chứng một lúc mới có thể vào thành!"
Trần Dư Hải vứt thanh đồng lệnh trong tay ra ngoài, đối người nọ cười nói: "Diều Hâu, lâu năm không gặp quên mất lão hữu rồi sao!?"
"Ngươi là... " Người được gọi Diều Hâu lộ ra thần sắc nghi hoặc, trầm mặc một lúc, dường như nghĩ đến điều gì, hắn trợn lên hai mắt vui mừng: "Lão Trần? Là ngươi sao!?"
"Là ta! Xem ra tên tiểu tử ngươi vẫn chưa quên lão tử!" Trần Dư Hải cười ha hả.
Diều Hâu xuống ngựa, kích động chạy lại.
"Thật là ngươi! Mười năm không gặp thật sự nhận không ra, hahaha... "
"Ngươi nha... uổng công lão tử lúc nào cũng tưởng niệm ngươi, ngươi vậy mà đem lão tử quên mấy, tên khốn kiếp nhà ngươi!" Trần Dư Hải bất mãn oán trách.
"Đi, vào trong rồi nói, ngoài này không phải chỗ để nói chuyện." Diều Hâu không để tâm người nọ oán trách, lên tiếng thúc giục.
"Được!"
...
"Đến, hàn xá nhỏ bé, ngươi cũng đừng có chê cười!"
Đoàn người tiến đến trước một tòa biệt viện, Diều Hâu xuống ngựa cười nói.
"Không sao, có chỗ nghĩ ngơi là quá tốt rồi, chỉ sợ làm phiền đệ tức!" Trần Dư Hải lắc đầu.
"Haha... nương tử nàng rất dễ tính, làm người hiền hòa, không vấn đề gì cả!" Diều Hâu hào sảng phẩy tay.
Đúng lúc này, trong nhà đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn rung trời chuyển đất.
"Đinh Hùng! Hôm nay ngươi không c·hết thì ta vong!"
Rầm!
Cửa chính mở ra, một vị mỹ phụ tay cầm dao bầu, mặt mày hàm sát, không nói không rành nhảy bổ về phía Diều Hẩu nổi giận chém xuống.
"Bà nương! Có chuyện gì từ từ nói!" Diều Hâu, cũng chính là người gọi Đinh Hùng, vừa khổ sở né tránh vừa lên tiếng khuyên ngăn.
"Hừ, không có chuyện gì đáng nói, hôm nay tên khốn kiếp ngươi phải c·hết!" Mỹ phụ nổi giận đùng đùng, nhất quyết không nghe lọt tai câu nào.
"Ngươi... " Đinh Hùng khóc không ra nước mắt lẩn tránh, vừa mới ở trước mặt lão hữu khen đáo khen để tiểu tức phụ, vậy mà vừa dứt lời liền bị vã mặt nhanh đến như thế.
"Dám trốn lão nưỡng đi Lệ Xuân Lầu, lão nương chém c·hết ngươi!" Mỹ phụ điên cuồng chặt chém túi bụi.
Đinh Hùng run lên một cái.
Khốn kiếp, là kẻ nào tố cáo lão tử!?
"Bà nương, hôm nay có khách quý, có chuyện gì từ từ rồi nói, đừng để người ta chê cười!" Đinh Hùng đau khổ truyền âm.
"Lão nương không quan tâm! Ăn lão nương một đao!" Mỹ phụ giận dữ gào thét.
Hai người đánh tới đánh lui, thoáng chốc đánh thẳng vào trong biệt viện.
Bụi mù tán đi, Trần Dư Hải ngơ ngác đứng im tại chỗ.
"Thôi, hay là đi khách điếm tá túc cho lành!"
Nói xong, hắn dắt xe ngựa đi đến một tòa khách điếm gần đó.
Xuống xe, hắn kéo lên mành che, nhìn xem năm người thiếu niên vẫn còn ngáy ngủ như c·hết, Trần Dư Hải thoáng chốc cười khổ.
Sự tình huyên náo động tĩnh lớn đến như vậy mà đám tiểu tử này vẫn còn ngủ được, thật đúng là hết nói nổi.
"Dậy đi, đến nơi rồi!" Trần Dư Hải lớn tiếng kêu gọi.
Thấy không có tác dụng, hắn liền dùng roi rựa quật vào bên trong.
"Ai nha... "
Năm người bị quật bừng tỉnh, ai nấy đều khóc nước mắt chảy ròng.
Sau mấy phút, đám người cuối cùng cũng chỉnh đốn tốt quần áo, từ trong thùng xe bước xuống.
Quần tây áo sơ mi trắng, mặc dù dơ bẩn một chút nhưng miễn cưỡng cũng ra dáng người hiện đại.
"Cách ăn mặc của tiểu tử các ngươi thật kỳ lạ!" Trần Dư Hải cổ quái nói.
"Ông chú làm sao mà hiểu được. Cái này gọi là lối ăn mặc sang trọng, thanh lịch, lịch sự!" Thiện vừa nhét áo sơ mi vào quần vừa giở giọng khinh bỉ.
"Mày đóng thùng cho ai coi!?" Thuận cạn lời nói.
"Tới nơi công cộng phải đóng thùng cho lịch sự, ok?" Thiện liếc mắt.
"Được rồi, mấy tiểu tử ngươi đi rửa mặt trước, ta vào trong khách điếm đặt phòng sẵn tiện gọi một ít điểm tâm." Trần Dư Hải thở dài rời đi.
Năm người nghe đến hai chữ điểm tâm, sắc mặt liền trở nên hưng phấn.
Mẹ nó, nhịn đói cả một đêm cuối cùng cũng được ăn. Thật đúng là khổ tận cam lai.