Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 870: Lại Đến Thần Vẫn Chi Địa




Chương 870

"Có vật này han là trong thời gian ngắn đã có thể cuốn lấy Thải Lân công chúa.'

Tịch Thiên Dạ nhìn chùm sáng màu lam trong tay, hơi khẽ cười nói.

Sau khi được luyện chế lại thì Hàn Phách Cực Quang Tráo đã có biến hóa rất lớn, đã dần dần bày biện một chút đặt tính của vật chất nguyên bản đại thế giới.

Đương nhiên mức tu vi của Tịch Thiên Dạ bây giờ vẫn chưa đủ để trực tiếp luyện chế nó đến đại thành, chỉ là mới luyện chế sơ bộ một phen mà thôi.

Nhưng dù là như thế cung khiến Hàn Phách Cực Quang Tráo là một lợi khí cực kì đáng sợ, theo Tịch Thiên Dạ thì cái thứ này còn giá trị hơn so với cái gọi là Chí Thánh khí.

Sau khi luyện chế Hàn Phách Cực Quang Tráo thành công, Tịch Thiên Dạ liền bắt đầu giai đoạn chuẩn bị thứ hai.

Chỉ là khắc chế Thải Lân công chúa không có tác dụng gì. Nhất định phải khắc chế thanh Khô Vinh tà trượng kia mới được. Nhưng theo Tịch Thiên Dạ thấy thì việc khắc chế thanh Khô Vinh tà trượng ngược lại còn dễ hơn việc khắc chế Thải Lân công chúa rất nhiều.

Vào ngày thứ mười chín sau khi trở về, Tịch Thiên Dạ xuất hiện trên sườn đồi bên ngoài động phủ.

"Tất cả mọi người tập hợp."

Một luồng thanh âm nhàn nhạt truyền khắp cả hòn đảo nhỏ, không ngừng bồi hồi.

Sưu sưu sưu!

Theo thanh âm phát ra đó, lần lượt từng bóng người trên hòn đảo nhỏ phóng lên tận trời, bay về phía sườn đồi nơi Tịch Thiên Dạ đang đứng.

Tô Hàm Hương, Tần Tâm Duyệt, Điền Bộ Nguyên cùng Tất Khánh, Mạc Cổ Trát.

Bất luận bọn hắn đang tu luyện hay đang làm gì khác đều ngay lập tức gác lại mọi việc.

"Tịch công tử, có gì phân phó?"

Tất Khánh ôm quyền nói ra.

Tất cả mọi người ánh mắt mong đợi nhìn Tịch Thiên Dạ, giờ phút này triệu tập bọn hắn tới rõ ràng có liên quan đến việc rời khỏi Kỳ Hải

"Quay về lại chỉnh đốn lại một chút, một canh giờ sau tập hợp lần nữa chuẩn bị rời đi."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

"Rời đi! có thể rời đi thật sao?"

Tất Khánh vui mừng nói.

Mạc Cổ Trát cùng Tô Hàm Hương ánh mắt tỏa sáng, trong mắt tràn đầy sự kì vọng.

Bị nhốt ở nơi quỷ dị như vậy thì ai cũng muốn rời đi sớm một chút.

Tất cả mọi người nhanh chóng quay trở lại thu dọn đồ đạc, một khắc cũng không muốn chậm trễ.

"Chủ nhân, ngươi thật sự có biện pháp ra ngoài?"

Hổ Tam Âm nhíu mày nói, cái lối ra kia bị Khô Vinh tà trượng định trụ, nếu không có đủ lực lượng chống lại Khô Vinh tà trượng thì gần như không thể xông ra được đi.

"Yên tâm đi, ta có cách."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Hổ Tam Âm thấy Tịch Thiên Dạ đã có dự tính như thế cũng không nói thêm gì nữa.

Rống!

Liệt Diễm Hùng Sư Vương đi đến trước mặt Tịch Thiên Dạ, nằm rạp trên mặt đất cúi thấp đầu ra hiệu cho Tịch Thiên Dạ ngồi lên lưng của nó.

Tịch Thiên Dạ thấy vậy liền mỉm cười, cũng không cự tuyệt, ngồi cưỡi trên lưng Liệt Diễm Hùng Sư Vương.

Liệt Diễm Hùng Sư Vương vô cùng hưng phấn, ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng.

Hổ Tam Âm mắt trợn trắng, tên này thế mà biết tranh sủng, trước kia Tịch Thiên Dạ đi ra ngoai luon dẫn Hổ Tam Âm theo, rõ rang khiến Liệt Diễm Hùng Sư Vương có chút ghen ghét.

Chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người đã trở lại.

Sau đó Tịch Thiên Dạ dẫn theo mọi người lao ra khỏi hòn đảo, bay về hướng đầu mối không gian.

Sóng dữ bao phủ biển cả, mặc dù những khô lâu quái vật cuồn cuộn dưới biển vẫn không ngừng công kích bọn hắn nhưng tu vi tất cả mọi người đều đã vượt xa lúc trước nên khô lâu quái vật thông thường đã không còn làm được gì bọn họ.

Sau chín canh giờ, hòn to lớn hòn đảo trung tâm Kì hải đã xuất hiện tại trước mặt mọi người.

Thật là đúng là hòn đảo lớn, thật sự có thể so với lục địa."

"Nơi này chính là tiếp điểm không gian đi ra sao?"

Ánh mắt của mọi người đều hiếu kỳ nhìn lên hòn đảo.

"Ta xem không có nguy hiểm gì, nơi đây gió êm sóng lặng, trên hòn đảo cũng không có sinh linh tồn tại."

Mạc Cổ Trát có chút kỳ quái nói ra.

Một hòn đảo hoang tàn vắng vẻ, cơ bản không có sinh linh tồn tại thật sự có điều nguy hiểm như quái điểu kia nói sao?

"Hừ! ngươi quay đầu lại sẽ rõ, tuyệt đối đừng bị dọa chết."

Hổ Tam Âm hừ lạnh một tiếng nói.

Huyết Anh nhân mặc dù tâm cao khí ngạo, nhưng cũng biết rõ Hổ Tam Âm không dễ trêu chọc nên không dám tranh luận với hắn liền ngậm miệng lại.

Lần này Tịch Thiên Dạ không ẩn trốn mà trực tiếp bay thẳng lên hòn đảo.

Rất nhanh đoàn người đã xuất hiện trên hòn đảo, nhưng cũng không gặp bất kì nguy hiểm hay trở ngại gì.

Tiếp tục đi nửa canh giờ, đoàn người đi đến vị trí trung tâm đại lục, phía dưới núi non trùng điệp, toàn bộ đều là sơn nhạc chập chùng cao thấp.

"Kỳ quái! Phân bố sơn nhạc nơi này giống một cái đồ án."

Tô Hàm Hương hơi hơi cau mày nói.

Những ngọn núi khổng lồ kia nhìn sơ qua dường như tất cả chỉ là từng cá thể đơn độc nhưng nhìn kĩ lại thì lại thấy cực kỳ giống những bộ phận của một sinh vật.

"Đừng bàn nữa, dãy núi này chính hài cốt của là hai vị Thần Linh biến thành."

Hổ Tam Âm lườm Tô Hàm Hương thản nhiên nói.

"Cái gì!"

Mọi người nghe vậy đều chấn động tinh thần, mắt trợn tròn, nhìn xuống phía dưới dãy núi mà không thể tin được.

Hài cốt thần linh trong truyền thuyết biến thành, thật kinh người. Hơn nữa, thần linh thời đại thượng cổ to lớn như vậy sao?

Chỉ chốc lát sau, Tịch Thiên Dạ đã dẫn mọi người xuất hiện ngay vị trí đầu của thần linh U Minh tộc, kỳ thật nói là đầu nhưng thoạt nhìn cũng chỉ là một ngọn núi hình tròn khổng lồ.

Trên cùng ngọn cắm một thanh pháp trượng màu đỏ như máu hấp dẫn ánh nhìn tất cả mọi người.

"Đó là vật gì, cảm giác lạ thật?"

"Tà khí trong truyền thuyết sao, vì sao ta cứ có cảm giác sắp bị nó hút đi linh hồn."

Chỉ là liếc mắt nhìn thanh pháp trượng màu đỏ như máu kia một cái mà tất cả mọi người đã lập tức thu hồi tầm mắt, không còn dám nhìn nhiều.

Thanh pháp trượng này mặc dù không phóng xuất ra sức mạnh gì nhưng lại cho người ta một loại âm hàn vô cùng kinh dị.

"Các ngươi rốt cuộc đã đến rồi sao, ta biết bọn người xâm nhập các ngươi rồi sẽ đến đây tự chui đầu vào lưới."

Một luồng âm thanh từ trong rừng cây sau lưng vang lên, sau một khắc thì một nữ nhân vô cùng kinh diễm kia từ trong hư không đi ra, chỉ vẻn vẹn có mấy bước liền đã vượt qua hơn nghìn dặm khoảng cách, đứng ngay trên đỉnh núi nhìn xuống mọi người.

"Lại là nữ nhân kia."

"Sao Nàng ta lại ở đây."

Sắc mặt mấy người Tô Hàm Hương thay đổi, bọn hắn đã từng thấy qua hình ảnh ả nữ nhân thần bí này tuần hải cho nên biết rõ nàng ta rất đáng sợ.

"Thải Lân công chúa, ngươi có thể không nhận ra ta sao?"

Tịch Thiên Dạ tiến lên một bước nhàn nhạt nhìn nàng nói.

"Thải Lân công chúa? Tên thật quen thuộc!"

Trong khoảnh khắc Thải Lân ôm công chúa ôm đầu đau khổ thì Tịch Thiên Dạ dường như đã sớm biết điều đó liền đột xuất ra tay.

Một luồng ánh sáng màu lam từ trong lòng bàn tay hắn tách ra, sau một khắc thì trăm dặm thiên địa quanh đó đều bị hào quang màu u lam bao trùm.

Không có bất cứ động tĩnh gì, toàn bộ thiên địa liền biến thành băng sương quỷ dị.

Khoảng không ngay chỗ Thải Lân công chúa đang đứng đột nhiên xuất hiện một chùm sáng, chính là Hàn Phách Cực Quang Tráo.