Chương 871
Hàn Phách Cực Quang Tráo trong khoảnh khắc liền hóa trăm dặm xung quanh thành thế giới trời băng đất tuyết.
Thân thể Thải Lân công chúa liền trực tiếp bị băng tinh đọng lại như một tòa tượng băng tuyệt mỹ.
Thậm chí vẻ mặt nàng thống khổ ôm đầu hiện lên trên băng tinh cũng đều sống động như thật.
"Nàng đã chết rồi sao?"
Mọi người thấy vậy đều sững so, nữ nhân kia thoạt nhìn vô cung thần bí đáng sợ, chẳng lẽ lại bị Tịch Thiên Dạ giết chết trong chớp mắt?
"Làm sao có thể! Mấy người các ngươi mau lập tức rút lui, nơi chiến đấu này không đến lượt các ngươi."
Hổ Tam Âm gầm lên một tiếng trực tiếp đánh bay mấy người Tô Hàm Hương cùng Tần Tâm Duyệt, còn hắn hóa thành sợi Minh Hoàng thi văn u ám quấn quanh phía trên ngôi tượng đá.
Thải Lân công chúa sau khi hóa thành tượng băng, chỗ sâu trong đôi mắt hiện ra từng tia tà dị. Sau một khắc, băng tinh kia vỡ vụn một chút như trứng gà phá xác phát ra tiếng vang kẽo kẹt.
"Các ngươi muốn chết rồi!"
Thải Lân công chúa chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi nhìn mấy người Tịch Thiên Dạ như hai tòa hắc động không có bất kỳ cảm xúc gì.
"Không được rồi! Ta sắp không chịu đựng được nữa."
Hổ Tam Âm kinh hô một tiếng, khuôn mặt vặn vẹo. Hắn hóa thành Minh Hoàng thi văn liền bị một cỗ năng lượng quỷ dị màu đỏ trên thân Thải Lân công chúa chèo chống, như muốn bị căng đứt.
Sắc mặt Tịch Thiên Dạ lạnh lẽo, Huyền Thiên Ly hỏa lô trong tay lúc này bay
ra.
Sau khi tu thành Thiên Vương cảnh, uy lực thi triển Huyền Thiên Ly Hỏa lô đã không còn như xưa.
Ầm ầm!
Huyền Thiên Ly Hỏa lô không có bất kỳ trở ngại, trực tiếp va chạm trên thân Thải Lân công chúa khiến nàng bay ngược ra ngoài.
'Thế mà lại không chết!"
Tô Hàm Hương vô cung khiếp sợ noi. Nang hiểu ro Huyền Thiên Ly Hỏa lô trong tay Tịch Thiên Dạ đáng sợ như thế nào. Bị một kích toàn lực vào chính diện không có bảo hộ mà lại không lập tức biến thành tro bụi.
Thải Lân công chúa bay về phía sau hơn trăm trượng, sắc mặt hơi tái đi, một tia huyết dịch tràn ra từ khóe môi nàng.
Mặc dù nàng không chết nhưng Huyền Thiên Ly Hỏa lô đương nhiên cũng gây ra thương tổn không nhỏ cho nàng.
"Dám đả thương bản tọa, các ngươi đều phải chết."
Trong đôi mắt Thải Lân công chúa đầy sát khí, vô cùng hung hãn nhìn chằm chằm bọn Tịch Thiên Dạ.
"Cút cho ta!"
Một tiếng vang trầm, Minh Hoàng thi văn quấn quanh trên người Thải Lân công chúa trực tiếp bị nàng kéo đứt.
Phốc phốc!
Sắc mặt Hổ Tam Âm tái đi, không ngừng ói máu. Toàn bộ mười Minh Hoàng thi văn đều bị đứt gãy, trong nháy mắt liền khiến hắn bị thương.
Gào!
Liệt Diễm Hùng Sư Vương gầm thét hóa thành một đoàn liệt diễm hung tàn nhào về phía Thải Lân công chúa.
Nhưng nàng chỉ tiện tay đánh một chưởng liền chia năm xẻ bảy xém chút mất mạng.
Mọi người tựa hồ không chịu nổi một kích trước mặt Thải Lân công chúa.
"Một bầy kiến hôi, chết hết cho ta."
Tóc Thải Lân công chúa bay lượn, một đoàn ánh sáng u ám bộc phát ra từ trên người nàng bao phủ về hướng tất cả mọi người.
"Công chúa cẩn thận."
Tất Khánh kinh hãi, lúc này liền chuyển vị ngăn chặn trước mặt Tô Hàm Hương.
Nhưng đoàn u quang kia vô cùng đáng sợ, dù cho một chút ánh sáng cũng ẩn chứa lực lượng vô tận, vừa đụng vô người Tất Khánh liền trực tiếp đánh bay hắn, Thiên Vương chiến thể kiên cố cũng toàn là vết rách. Hắn như sắp chết đến nơi, rất lâu vẫn không đứng dậy được.
Huyết Ảnh nhân Mạc Cổ Trát cũng như vậy, căn bản là không thể ngăn được đoàn u quang kia.
Toàn thân Huyết Ảnh trực tiếp nổ tung, một sinh linh kì quái vô cùng xấu xí xuất hiện trước mặt mọi người. Đây cũng là lần đầu tiên mấy người Tô Hàm Hương cùng Tất Khánh trông thấy bộ dáng Mạc Cổ Trát.
Bên trong Cổ Ma tộc cũng chia thành rất nhiều bộ tộc, có loại tướng mạo không hề khác biệt với nhân loại, có tướng mạo lại là hình thù kì quái, loại hình nào cũng đều tồn tại.
Chẳng hạn như Mạc Cổ Trát trước mắt chính là quái Cổ Ma có bề ngoài kì quái. Hắn có bốn tay, bốn chân, trên lưng có rất nhiều xúc tu dài, bên ngoài là u ám lân giáp lít nha lít nhít như vẩy cá.
Đến mức ngũ quan cũng vô cùng xấu xí, đêm hôm khuya khoắt ra cửa có thể hù chết một đứa trẻ.
"Nàng ta .... sao lại có thể mạnh như vậy."
Trong mắt Mạc Cổ Trát đầy vẻ khiếp sợ cùng kinh ngạc, cho dù sức khôi phục cùng thân thể cường độ của hắn là của Cổ Ma tộc nhưng cũng không thể ngăn chặn được, trên thân thể toàn là vết rách, trong khoảnh khắc liền trọng thương không có sức tái chiến.
Tất Khánh tu vi Thiên Vương cảnh cùng Mạc Cổ Trát đều như vậy, ba người Tô Hàm Hương tự nhiên cũng không cần nói đến. Cũng may có Tịch Thiên Dạ kịp thời giúp các nàng ngăn cản công kích, bằng không cũng đã hương tiêu ngọc tổn.
"Căn bản cũng không có biện pháp chống cự, thật quá mạnh. Cho dù có là Thánh Thiên Vương cũng không thể đáng sợ như vậy, nàng đột nhiê chính là Chí tôn vương trong truyền thuyết."
Sắc mặt Tất Khánh trắng bệch, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng.
"Sớm biết như vậy chi bằng nấp trên hòn đảo có lẽ sẽ có chút hi vọng sống."
Huyết Ảnh nhân cười chua chât một tiếng, trong mắt đầy sự bi quan. Chỉ với một kích đã không chỉ đánh sụp thân thể, hơn nữa còn đánh nát ý chí chiến đấu.
Chỉ có Tịch Thiên Dạ từ đầu đến cuối đều không có cảm xúc gì, hắn thậm chí không nhìn Thải Lân công chúa mà chỉ chú ý đến Khô Vinh pháp trượng phía sau nàng.
Thải Lân công chúa bị Khô Vinh pháp trượng khống chế nên có thể không ngừng thu hoạch lực lượng của nó. Nếu không thể giải quyết được Khô Vinh pháp trượng này thì không có khả năng chân chính hạ gục được nàng.
"Ở biển này ta chính là vương. Bổn vương muốn các ngươi chết thì các ngươi liền phải chết."
Thải Lân công chúa chậm rãi lau khô vết máu, ưu nhã tiến lên, ánh mắt nhìn mấy người Tịch Thiên Dạ tựa như nữ vương đang nhìn phạm nhân tử hình.
"Chỉ có ngươi có thể tấn công bổn vương nên bổn vương muốn ngươi sống không bằng chết."
Đôi mắt Thải Lân công chúa như lỗ đen nhìn trên thân Tịch Thiên Dạ. Nàng tiến lên một bước, Khô Vinh tà trượng sau lưng nàng hơi rung động, một cỗ năng lượng vô cùng tối tam am trầm không ngừng tran vao trong thân thể Thải Lân công chúa.
Sau khi những lực lượng kia không ngừng tràn vào thân thể nàng, thương thế của nàng rõ ràng chuyển biến tốt đẹp hơn, vẻn vẹn trong nháy mắt liền khôi phục hẳn.
Hổ Tam Âm thấy vậy hít một hơi sâu, nàng thật sự đáng sợ. Lúc trước Liêm Văn Phong bị Huyền Thiên Ly Hỏa lô đánh trúng tìm đến Dương Thiến Băng chữa thương hơn một tháng không khỏi.
Nàng lại đồng thời bị kích thương của Huyền Thiên Ly Hỏa lô cùng Hàn Phách Cực Quang Tráo, hiệu quả cũng không phải đơn giản.
Công kích đáng sợ như vậy làm lưu lại thương thế mà tình huống liền chuyển biến tốt ngay lập tức.
"Ta chuẩn bị lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi cho rằng một kích vừa rồi là công kích mạnh nhất của ta sao?"
Tịch Thiên Dạ cười nhạt một tiếng.
Vừa dứt lời, Hàn Phách Cực Quang Tráo trên bầu trời liền bộc phát ra hào quang óng ánh không gì sánh kịp.
Thời điểm Tịch Thiên Dạ thi triển Hàn Phách Cực Quang Tráo cùng Huyền Thiên Ly Hỏa lô cũng chỉ là thôi động chân nguyên chính mình phát ra mà thôi, căn bản không hề thi triển ra năng lượng bản nguyên của hai kiện lợi khí kia. Giờ khắc này han mới chân chính muốn toàn lực tung ra một kích.